Từ ngày Viên Vĩ Anh từ hoàng cung trở về, cô đợi nhận thư từ hôn từ Nhược Ỷ Mộng, cô cho nàng từ hôn mình trước để giữ lại danh tiết cho nàng. Để rồi sau khi cầm lá thư đó trên tay, Viên Vĩ Anh liền ngửa đầu trên trời cười thật to. Không rõ là cô cười vì điều gì?
Cho sự ngu ngốc của bản thân? Hay cho sự thất bại trong tình cảm?
Bị một lúc hai người con gái mình yêu từ bỏ, từ hôm đó, cô tự nhốt mình trong phòng, làm bạn lại với những điếu thuốc tưởng chừng đã bị cô bỏ xó từ lâu.
Cứ thả từng ngụm khói ra không trung, cô cứ nhìn mông lung vào đó, tự ngẫm lại cuộc đời mình từ khi xuyên không.
'Mày tự nhìn lại mày đi Viên Vĩ Anh, làm vương gia thì bỗng nhiên bị phục kích không lý do, để thành người tàn tật một chân. Bị cả hai người mình yêu bỏ một lúc. Cũng vừa mày lắm mà, yêu nhiều người, nên đau cũng nhiều hơn.'
Tự bật cười với những suy nghĩ khùng điên của mình trong đầu. Viên Vĩ Anh trầm ngâm thật lâu, có lẽ là mình đã sống vội quá rồi.
Dụi tắt điếu thuốc còn dở trên tay, Viên Vĩ Anh dùng sức đập cả hai tay lên mặt mình, hành động này giúp cô tỉnh táo một phần nào đó.
'Chia tay thôi mà, mày có phải mới yêu lần đầu đâu mà còn bày đặt bi luỵ. Định mệnh đã cho ta nghịch thiên xuyên không vào một thế giới khác, vậy mà từ lúc đến đây ta vẫn chưa một lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhi-dai-xuyen-khong/2693293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.