“Không… không thể nào!”
Một nam nhân khác vội vàng ghé sát lại, làm ra vẻ thần bí mà kinh hãi thốt lên: “Thành Quốc công cũng gan quá rồi! Ông ta chẳng sợ đắc tội với Đại Đô hộ sao?!”
Chẳng trách những hành lý kia đều do nhóm hộ vệ thoạt nhìn bất phàm này chuyển đi.
Chỉ e đám hộ vệ này cũng là người mà Đại Đô hộ sắp đặt bên cạnh Ôn tam cô nương!
Hộ vệ mỉm cười nhàn nhạt: “Đại Đô hộ nhà chúng ta trước nay luôn tôn trọng chủ tử, mà chủ tử không thích ngài ấy can thiệp chuyện nhà mẹ đẻ, nên Đại Đô hộ cũng thuận theo mà buông tay để nàng tự quyết.”
Mọi người: “???”
Không đúng! Ôn tam cô nương chẳng phải chỉ là một thị thiếp nhỏ nhoi sao? Vậy mà Đại Đô hộ lại nghe lời một thị thiếp như thế ư? Đến cả chính thất cũng chưa từng được sủng ái đến mức ấy!
Hộ vệ nói đến đây, bỗng dài giọng thở dài một hơi: “Chỉ là… chủ tử nhà ta từng chịu không ít ủy khuất ở Ôn gia, vậy mà chủ tử vẫn cản Đại Đô hộ, không để ngài ấy thay mình ra mặt. Nếu không, hôm nay, sao chủ tử, cùng mẫu thân và đệ đệ nàng lại bị người ta đuổi thẳng ra khỏi Ôn gia thế này?”
Một lời này, hàm ý thật sâu xa.
Người có thể xuất hiện ở quanh nơi này đều là những nhà có mặt mũi, thân phận không tầm thường.
Kẻ vừa rồi chủ động đến dò hỏi chính là người nhà họ Tiết và họ Hàn sống gần đây.
Tuy họ không rõ trong hậu viện Ôn gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065281/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.