“Ngươi… hồ đồ! Thật là hồ đồ! Ở đây nào tới lượt ngươi mở miệng!”
protected text
Thế nhưng Ôn Ninh vẫn ung dung, không hề tỏ ra yếu thế, bình tĩnh nói:
“Thiếp thân tuy lời nói có phần thẳng thắn, nhưng cũng mong Hàn lão phu nhân lượng thứ. Thiếp chỉ không muốn Thọ An Đường của chúng ta, vì chuyện này mà bị người ta vu oan mắng nhiếc vô cớ!”
“Ngươi…”
“Đủ rồi, Nguyệt Mai, câm miệng.”
Gương mặt Hàn lão phu nhân lúc này u ám như quỷ ảnh, đột nhiên cất lời cắt ngang Chu ma ma, đôi mắt già nua đong đầy tang thương và u tối lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh không chớp.
“Nếu Ôn đại phu một mực khẳng định Lưu bà tử lừa gạt ta, vậy thì truyền phu thê bọn họ tới, ta sẽ đích thân tra hỏi. Nhưng nếu cuối cùng phát hiện là Thọ An Đường các ngươi lừa gạt bà già này, thì đừng trách ta trở mặt không nhìn tình nghĩa với thiếu đông gia nhà họ Vương nữa! Người đâu! Gọi Lưu bà tử và trượng phu bà ta đến!”
Tức thì có gia nhân bước ra lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Trong thời gian chờ đợi, Hàn lão phu nhân đưa mọi người vào một phòng bên cạnh. Đôi mắt già nua sâu thẳm như vực không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Ninh, khiến Vương Lâm cũng phải bất an.
Lão phu nhân này tuyệt đối không phải hạng nhân vật bình thường.
Hậu viện của nhà quyền quý nào chẳng có sóng gió. Trước kia vì con trai mình có dây dưa với Hàn lão phu nhân, Vương Lâm từng phái người đi dò la về Hàn gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064335/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.