Hai tên hộ vệ đâu dám nói thêm lời nào, vội vàng cúi đầu đáp “vâng”, rồi đứng dậy dẫn đường phía trước.
Trong lòng Vương Lâm lúc này thấp thỏm không yên, không ngờ xe ngựa lại đến trang viện của Hàn gia nhanh như vậy, thời gian mà Ôn Ninh bảo ông ta cố kéo dài vẫn còn hơn phân nửa!
Tiếp theo, ông ta còn có thể làm gì để câu giờ đây? Không lâu sau, hai tên hộ vệ đã dẫn bọn họ đến trước một viện lạc cổ kính yên tĩnh nằm sâu trong phủ. Có lẽ đã sớm nghe phong thanh, trước cửa viện đã có một hàng gia nhân đứng chờ sẵn. Vừa thấy Hàn lão phu nhân, tất cả đồng loạt hành lễ:
“Tiểu nhân bái kiến lão phu nhân!”
Nhưng Hàn lão phu nhân chẳng buồn để mắt tới họ, vội vàng hỏi:
“Mau! Mau để ta xem tam lang thế nào rồi? Tam lang hiện giờ ra sao?!”
Một trung niên đứng đầu hàng, có vẻ là người thân tín lâu năm, sắc mặt nặng nề nói:
“Lão phu nhân, tam gia… tam gia hôm nay thức dậy đã cứ kêu khắp người đau nhức, toàn thân như bị nghiền nát…”
Đến nước này, hắn cũng chẳng còn gì để giấu nữa.
Sắc mặt Hàn lão phu nhân càng thêm tái nhợt, lập tức được Chu ma ma cùng các nha hoàn đỡ bước vào viện. Chẳng bao lâu sau, trong viện vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết:
“Con ơi là con! Con là muốn ta chết sớm để sớm đoạn tuyệt mẫu tử sao! Con thành ra thế này, còn dám giấu ta nữa ư?!”
Hàn lão phu nhân ở trong viện chưa đến một khắc thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064334/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.