Trong lòng Ôn Ninh khẽ chấn động.
Rõ ràng Vương Lâm vừa đưa ra một cành ô liu với nàng — lời mời cùng hợp tác.
Nàng từ lâu đã một lòng một dạ muốn cùng Vương gia chung tay điều hành Thọ An Đường, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn thông qua hôn nhân để đạt được mục đích ấy.
Không ngờ, Vương Lâm lại chọn đúng thời điểm then chốt này để đưa ra lời mời như vậy.
Tuy nhiên, Ôn Ninh chỉ im lặng giây lát, rồi mỉm cười nhã nhặn: “Tạ bá phụ đã coi trọng. Chuyện này không cần vội, đợi chúng ta giúp Thọ An Đường vượt qua cửa ải lần này rồi hãy tính tiếp cũng chưa muộn.”
Vương Lâm nhờ sự việc lần này, mới thực sự nhận ra tài năng cùng tầm nhìn của Ôn Ninh.
Mà Ôn Ninh, chẳng phải cũng vì việc này mà nhìn thấu được những thiếu sót của Thọ An Đường hay sao? Vương Lâm là người tốt, cũng rất có năng lực, Thọ An Đường cũng là nơi tốt, phương hướng phát triển đều hợp với nàng.
Nhưng, dù Thọ An Đường có tốt thế nào đi nữa… thì rốt cuộc vẫn là họ Vương. Cho dù sau này Vương Lâm thật sự để nàng hợp tác quản lý, thì quyền chủ đạo chắc chắn vẫn thuộc về Vương gia.
Hơn nữa, người sẽ tiếp nhận chức vị Đông gia tiếp theo – Vương Thừa An – lại là kẻ nhân hậu có thừa, năng lực thì không đủ.
Một người như vậy, có thể kết giao bằng hữu, cũng có thể hợp tác sơ sài, nhưng để gắn bó sâu hơn thì… không được.
protected text
Nhưng Ôn Ninh không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064322/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.