Vừa trông thấy Ôn Ninh, Vương Lâm liền chau mày, trầm giọng nói: “Phải, tính cả huynh trưởng của Hoàng lang quân khi trước, thì đây đã là người thứ tư rồi…”
Sắc mặt Ôn Ninh lập tức trầm xuống.
Loại bệnh nhân mà ông ta nói đến, chính là những người mắc phải bại huyết chứng!
Từ sau lần trước có một bệnh nhân bại huyết chứng được đưa đến y quán của họ, chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, đã có thêm ba người mắc chứng bệnh tương tự đến tìm họ chữa trị!
Kết quả, dĩ nhiên là không ngoài dự liệu – bọn họ hoàn toàn bó tay, nhiều nhất chỉ có thể kê đơn thuốc để trì hoãn bệnh tình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể để bệnh nhân về nhà… chờ đến khi số trời định sẵn.
Có một bệnh nhân do lúc đưa tới đã nguy kịch quá mức, thậm chí chưa kịp về tới nhà, đã trút hơi thở cuối cùng ngay tại y quán của họ.
Dẫu rằng khi bệnh nhân đầu tiên được đưa tới, bọn họ đã sớm có phản ứng, thậm chí còn mời chưởng quầy của Hồi Lạc Đường đến làm chứng cho y thuật của họ, nên phần lớn người có hiểu biết đều không đem cái chết của những bệnh nhân ấy quy tội lên đầu bọn họ.
Nhưng, đó cũng chỉ là phần lớn người hiểu chuyện mà thôi.
Dù bên ngoài họ có nói rằng những bệnh nhân này đều mắc phải chứng “nhiệt độc nhập huyết” không thể chữa trị, thì dân chúng bình thường vốn chẳng hiểu gì về cái gọi là nhiệt độc nhập huyết, một hai lần thì còn có thể tin, nhưng đến lần thứ ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064321/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.