Ôn Ninh lập tức bước lên đón, hỏi:
“Hồng Tú cô cô, sao người lại ra đây? Mẫu thân ta thế nào rồi?”
Hồng Tú cô cô trấn an nàng:
“Tam cô nương yên tâm, nhờ cô nương đến kịp, di nương chỉ bị thương nhẹ thôi. Vừa rồi nô tỳ đã giúp di nương bôi thuốc. Là di nương lo cho tam cô nương, nên bảo nô tỳ ra xem cô nương có bình an không.”
Ôn Ninh nghe vậy mới nhẹ nhõm, nhìn sang Tô Lệnh Nguyệt cùng mọi người, khẽ mỉm cười nói:
“Đây là tam phu nhân của Đô hộ phủ cùng tứ công tử, họ đến thăm mẫu thân.”
Hồng Tú cô cô thoáng ngẩn ra, song nhờ lần trước đã được diện kiến cả Đại Đô hộ, nên cũng không đến nỗi thất thố.
Thật ra từ lần Đại Đô hộ đích thân đưa Triệu di nương về, bà đã mơ hồ cảm thấy có điều gì khác thường, chỉ là di nương rõ ràng không muốn bàn đến, hai ngày nay thường ngồi thẫn thờ một mình, khẽ thở than.
Bà dù đầy bụng nghi vấn, cũng không tiện hỏi thêm.
Bà liền xoay người hành lễ với Tô Lệnh Nguyệt và Trần Cẩn Bách.
protected text
“Không cần đa lễ, là chúng ta vô lễ quấy rầy. Chúng ta muốn thăm Triệu di nương, chẳng biết có tiện không?”
Hồng Tú cô cô vội gật đầu lia lịa:
“Dĩ nhiên là tiện, dĩ nhiên là tiện…”
Song nói đến nửa chừng, sắc mặt bà thoáng hiện chút do dự.
Di nương tuy dáng vẻ hiện tại có phần tiều tụy, nhưng vẫn có thể gặp người. Chỉ là… mấy hôm nay di nương rõ ràng đang phiền lòng vì chuyện của tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064311/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.