Trần Cẩn Bách hoàn toàn không thể nhịn được nữa, hắn ghét nhất là mấy chuyện dây dưa lằng nhằng như thế này, liền trợn trắng mắt nói:
“Vậy lúc con ngươi hãm hại người khác, khiến người ta bị ngươi dùng hình, sao ngươi không hỏi thử nó có thấy nhẫn tâm hay không?”
Du thị lập tức bị lời của Trần Cẩn Bách làm nghẹn đến đỏ bừng mặt mày.
Ôn Cửu Sơn đột ngột hít sâu một hơi, quát lớn:
“Lưu tổng quản, ngươi điếc rồi à? Mau đi thỉnh gia pháp!”
“Hu oa ——!”
Ôn Thư Diễn không chịu nổi, lại gào khóc om sòm, liều mạng ôm lấy Du thị giãy giụa:
“Nương ơi! Con không muốn! Con không muốn! Tại sao cha lại đánh con! Rõ ràng… rõ ràng đều là lỗi của cái nhà tiện nhân đó mà! Hu oa ——!”
Sắc mặt Ôn Cửu Sơn xanh xanh đỏ đỏ, vội quát lớn:
“Câm miệng cho ta!”
Nhưng đã muộn rồi.
Tô Lệnh Nguyệt khẽ bật cười lạnh, giọng châm biếm:
“Đây chính là giáo dưỡng của đích xuất công tử phủ Thành Quốc công sao? Quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Tứ đệ, đi thôi, chúng ta đi thăm mẫu thân của Ninh Ninh, chỗ này ở lâu chỉ thêm xúi quẩy.”
Trước khi rời đi, nàng còn dặn Cốc Vũ:
protected text
Ôn Cửu Sơn lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Ban đầu nghe Tô Lệnh Nguyệt nói sẽ rời đi, ông ta còn thầm nhẹ nhõm.
Ông ta làm sao thật lòng muốn đánh đứa con út bảo bối này chứ, làm cho có hình thức là được rồi.
Ai ngờ nàng ta còn bày ra nước cờ như vậy!
Hơn nữa lời nói rõ ràng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064310/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.