Vương Lâm không khỏi cảm khái nhìn Ôn Ninh, lần đầu tiên từ tận đáy lòng cảm thấy tiếc nuối — tiếc rằng Ôn Ninh không thể trở thành con dâu nhà họ.
Thừa An là đứa trẻ tốt, nhưng lại thiếu đi khí phách cần có. Nếu để hắn quyết định việc này, nhất định sẽ chọn cách bảo thủ, thà nhẫn nhịn đến cùng cũng không dám đối đầu chính diện với các dược phòng khác.
Phương pháp đó có lẽ hữu hiệu thuở Thọ An Đường mới thành lập, nhưng khi nay đã có chỗ đứng vững chắc, lại chỉ càng khiến kẻ địch nắm được sơ hở.
Hiện tại, Thọ An Đường cần một người cầm lái quả quyết hơn.
Tiếc thay.
Vương Lâm âm thầm lắc đầu, gạt bỏ những tạp niệm, trầm giọng nói:
“Yểu Yểu, cháu cũng đừng tự gây áp lực cho mình quá. Việc hôm nay, cũng chưa thể khẳng định hoàn toàn do Bản Thảo Đường gây ra. Ta sẽ tìm thời gian đến bái phỏng Đông gia nhà họ Phương một chuyến, thăm dò khẩu khí, tiện thể dằn mặt một phen.”
Dù sao, Vương gia trong giới dược phòng ở đô thành Phong Lâm cũng có tiếng tăm nhất định.
Họ kiêng kỵ Phương gia, nhưng Phương gia chẳng phải cũng e dè họ sao? Ôn Ninh nhìn Vương Lâm, môi khẽ nhếch cười:
“Bá phụ, đơn thuần đi thăm hỏi e là không có mấy tác dụng. Không bằng chờ cháu vài ngày, cháu sẽ chuẩn bị cho bá phụ một phần ‘đại lễ’ gửi đến Phương gia.”
Vương Lâm sững người, thấy Ôn Ninh rõ ràng cố ý giấu diếm, không khỏi bật cười:
“Được, được! Bá phụ chờ ‘đại lễ’ của Yểu Yểu vậy!”
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064297/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.