Vương Lâm khẽ thở dài, nói:
“Bề ngoài thì không có mâu thuẫn, nhưng ngấm ngầm lại có không ít tranh đấu. Chủ yếu là do hai hiệu thuốc chúng ta, bất luận danh tiếng, y thuật hay phí dụng, đều chẳng khác biệt là bao.”
“Nói thật lòng, bao năm qua nếu không phải Thọ An Đường ta chủ động nhường nhịn, không chạm đến việc làm ăn của thế gia đại tộc, thì e rằng sớm đã cùng Bản Thảo Đường trở mặt thành thù rồi.”
protected text
Ôn Ninh lập tức nghĩ đến Hàn gia của Lưu Hầu phủ gần đây thường đến chẩn bệnh bốc thuốc tại đây, giọng hơi siết lại:
“Bá phụ, Hàn gia trước đó… chẳng lẽ vốn thường đến Bản Thảo Đường sao?”
Vương Lâm không khỏi cảm khái nhìn Ôn Ninh một cái:
“Yểu Yểu, sự nhạy bén của cháu thật chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào. Đúng vậy, Hàn gia trước đây vô cùng tín nhiệm Bản Thảo Đường. Khi Hàn gia vừa ngỏ ý muốn sang chỗ ta xem bệnh, ta đã lo Bản Thảo Đường sẽ sinh bất mãn. Vì thế, ta luôn dặn dò người trong tiệm không được truyền ra ngoài việc Hàn gia đến ta chẩn trị. Chỉ là, với ảnh hưởng của Hàn gia, ít nhiều vẫn lôi kéo được thêm một số quan quý khác đến…”
Tuy không nhiều, nhưng lọt vào mắt Bản Thảo Đường, e rằng cũng đủ chói mắt.
Ôn Ninh chau mày càng chặt:
“Thế nhưng, chúng ta cũng đâu thể từ chối Hàn gia tới Thọ An Đường xem bệnh. Trước đó, khi Vương đại ca nam hạ vận chuyển dược liệu, đã hộ tống lão phu nhân Hàn gia suốt dọc đường. Khi ấy, Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064296/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.