Vương Lâm khẽ nhíu mày, tận lực giữ bình tĩnh mà nói:
“Không phải vấn đề tiền bạc, Hoàng lang quân, chúng ta là đại phu. Nếu bệnh nhân vẫn còn đường sống, dù thế nào chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc…”
“Vậy thì các ngươi chính là lũ lang băm!”
Hoàng lang quân siết chặt hơn bàn tay đang túm lấy áo Vương Lâm, gầm lên:
“Các ngươi là lang băm nên mới trị không khỏi bệnh của A huynh ta! Ta đã nói rồi… ta đã nói rồi… làm gì có y quán nào đứng đắn mà để một nữ nhân làm tọa đường đại phu! Các ngươi Thọ An Đường sớm đã không còn là Thọ An Đường trước kia nữa…”
Ôn Ninh hoàn toàn không ngờ mũi nhọn lại chĩa thẳng về phía nàng.
Tuy nhờ y thuật mà nàng đã được không ít người công nhận, nhưng vẫn còn một bộ phận người, chỉ vì nàng là nữ đại phu mà trăm cách khinh miệt, ngấm ngầm tung ra đủ lời lẽ khó nghe.
Nàng khẽ bật cười lạnh, vừa định mở miệng thì sắc mặt Vương Lâm chợt tối sầm, hất mạnh tay Hoàng lang quân ra, trầm giọng quát:
“Hoàng lang quân, tâm tình của ngươi ta hiểu. Nhưng tình trạng A huynh ngươi, cho dù tới bất kỳ đâu thì cũng là cùng một lời phán! Trong số mấy vị đại phu chúng ta, người tới tận giây phút cuối vẫn không đành lòng buông bỏ A huynh ngươi, chính là Ôn đại phu mà ngươi vừa buông lời sỉ nhục! Ta không cầu ngươi phải công nhận từng người một, nhưng tấm lòng và sự tận tâm của bọn họ đối với bệnh nhân, tuyệt đối không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064292/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.