Hiện tại, bệnh nhân đến tìm Ôn Ninh đã tương đối ổn định.
Mỗi khi nàng ngồi khám ở Thọ An Đường, mỗi ngày phải xem qua chừng ba bốn mươi bệnh nhân.
Hôm nay, khi Ôn Ninh tới Thọ An Đường, người đến báo danh đầu tiên vẫn là Hứa Du Tình.
Giờ đây Hứa Du Tình đã giảm được gần mười cân, cả người trông thon thả và tinh thần hơn hẳn, vừa thấy Ôn Ninh đã cười rạng rỡ không thấy mắt đâu:
“Ôn đại phu! Ôn đại phu! Người thật là thần kỳ! Hôm qua phụ thân ta từ bên ngoài trở về, suýt chút nữa không nhận ra ta rồi!”
Ôn Ninh mỉm cười nhìn nàng:
“Đó là nhờ chính cô nương mà thôi.”
Dù nàng có kê đơn thuốc hỗ trợ giảm cân, nhưng nếu không nhờ Hứa Du Tình ngày thường tự khắc chế bản thân, quản miệng giữ mình nghiêm ngặt, cũng khó mà có được hiệu quả rõ rệt như thế.
Hứa Du Tình cười khúc khích hai tiếng, bỗng liếc quanh bốn phía, ghé tai Ôn Ninh nhỏ giọng hỏi:
“Phải rồi, Ôn đại phu, sao dạo gần đây Vương thiếu đông gia ít lui tới chỗ này vậy…”
Rõ ràng trước đây, chỉ cần Ôn đại phu có mặt ở đâu, Vương thiếu đông gia nhất định sẽ xuất hiện ở đó.
Ôn Ninh hơi ngẩn ra.
Từ sau khi nàng thẳng thừng từ chối Vương Thừa An, hắn liền rất biết giữ chừng mực, lui về vị trí của một người huynh trưởng.
Nàng khẽ ho một tiếng, nói:
“Hứa cô nương, có một chuyện ta vẫn chưa nói với cô, ta đã… thành thân rồi…”
Hứa Du Tình: “!!!”
Không thể nào!
Hứa Du Tình chấn động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064291/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.