Ôn Ninh vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của Trần Cẩn Phong, lập tức liền tiếp nhận được tín hiệu kia.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Trần Cẩn Phong.
Trong đôi mắt phượng ấy, sự lo lắng, do dự cùng những lời nghẹn lại nơi cổ họng như từng mũi kim nhỏ, xuyên thấu vào tận đáy lòng nàng. Không hề đau, nhưng lại khiến tâm nàng vô cớ dấy lên nỗi bất an.
Nàng khẽ mím môi, cất bước, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, thẳng thắn tiến về phía Trần Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong chỉ liếc nàng một cái, rồi liền thu hồi tầm mắt, sải bước đi tiếp.
Cứ thế, hai người một trước một sau, vòng qua hành lang phía trước, rẽ ngoặt rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của đám đông.
Không khí lặng lẽ một lúc, cho đến khi một tiếng cười khẽ, đầy châm chọc vang lên:
“Ta thật bội phục nàng ta, rõ ràng biết Đại Đô hộ phải đi làm chính sự, vậy mà một thị thiếp lại dám hớn hở đuổi theo sau…”
Bởi còn nghĩ đến đến Tô Lệnh Nguyệt vẫn ở đó, nên vị cô nương kia mới nói có chừng mực.
Nếu không có Tô Lệnh Nguyệt, ắt hẳn nàng ta đã đem người nữ nhân không biết xấu hổ kia ra giễu cợt thậm tệ.
Cho dù có biết y thuật thì sao? Cũng chẳng thể bước lên mặt bàn được.
Nàng ta dĩ nhiên càng không tin rằng ánh mắt Đại Đô hộ vừa rồi, là hướng về phía nữ nhân kia.
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ khác đã lạnh lùng cất lên:
“Ta cũng rất bội phục ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055034/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.