Ánh mắt và giọng điệu của nam nhân kia không hề có lấy nửa phần thương xót.
Nhìn thế nào… cũng chẳng giống như đang đối xử với nữ nhân trong hậu viện của chính mình.
Phùng di nương ngẩng đầu lên như một con thú nhỏ bị kinh hãi, liếc nhìn Trần Cẩn Phong một cái, liền lập tức sợ hãi rũ mi, môi run rẩy không thốt nên lời.
Hiện tại nàng thật sự vô cùng thê thảm.
Một nữ tử yếu đuối đột nhiên gặp phải biến cố như vậy, sao có thể nhanh chóng hồi phục? Huống chi còn phải đối mặt với khí thế sắc lạnh của Trần Cẩn Phong.
Ôn Ninh khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc của Phùng di nương vang lên:
“Thật sự… thật sự là ta có lỗi với Ninh nhi. Ta thừa nhận, từ đầu tiếp cận Ninh nhi, chính là… chính là có mục đích, hu hu… nhưng Ninh nhi đối xử với ta rất tốt, tốt hơn nhiều người gọi là thân nhân của ta… ta không muốn… không muốn tiếp tục làm chuyện xấu nữa, ta nguyện nói ra hết thảy, nhưng ta có một thỉnh cầu… chủ công…”
Nàng nói đến đây, gom hết dũng khí ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng hắn:
“Có thể… có thể bảo hộ đệ đệ của ta không? Nó là người duy nhất trên thế gian này ta còn quan tâm…”
Lông mày Trần Cẩn Phong hơi nhíu lại, giọng nhàn nhạt:
“Có thể.”
Phùng di nương nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn về phía Ôn Ninh, nói:
“Là… là phụ thân ta và Hoài Âm hầu sai khiến ta, muốn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055033/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.