Ôn Ninh lập tức ngẩng đầu nhìn nàng:
“Phùng tỷ tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?”
“Phải.”
Phùng di nương khẽ nhếch môi cười, chỉ là nhìn ra được, nụ cười ấy hết sức gượng gạo:
“Ta… muốn ghé qua tiện xá một chút.”
protected text
“Ta đi cùng tỷ.”
“Không cần!”
Phùng di nương vội vã từ chối, như thể cũng nhận ra thái độ mình quá mức khả nghi, nàng ta lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, dịu giọng nói:
“Ta đi một lát rồi về, Ninh nhi không cần lo cho ta.”
Ôn Ninh nhíu mày nhìn bà một lúc, rốt cuộc vẫn gật đầu:
“Vậy tỷ đi đường cẩn thận, nếu không biết đường, có thể gọi một cung nữ dẫn đường.”
“Ta biết rồi.”
Dứt lời, Phùng di nương liền cẩn thận rời khỏi chỗ ngồi.
Ôn Ninh nhìn bóng dáng nàng ta dần khuất xa, đôi mày vẫn không giãn ra.
Nàng đợi một lát, thấy Phùng di nương mãi chưa quay lại, rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, bèn bước lên phía trước, ghé sát tai Tô Lệnh Nguyệt thì thầm:
“A Nguyệt, ta thấy Phùng di nương hôm nay có chút kỳ lạ, ta muốn ra ngoài tìm nàng ấy.”
Tô Lệnh Nguyệt thoáng sửng sốt, lập tức nói:
“Ta đi cùng Ninh Ninh.”
Ôn Ninh tuy cảm thấy việc cả hai cùng đi có hơi rầm rộ, nhưng lúc này cũng không phải lúc để so đo những chuyện như vậy, liền khẽ gật đầu.
Tô Lệnh Nguyệt quay sang nhìn Trần Vô Ưu – đang có vẻ bối rối ngồi một mình – nhẹ giọng dặn dò:
“Vô Ưu, muội cứ ở đây chờ, ta để Cốc Vũ ở lại bên muội, ta và Ninh Ninh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055029/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.