Ôn Ninh có chút nghi hoặc liếc nhìn nàng, không vội trả lời ngay.
La Thanh Lam lại dường như chẳng mấy để tâm, khẽ cười khẩy một tiếng, nói:
“Vừa nãy ta vẫn luôn đứng ở một bên âm thầm quan sát, La Văn Phương – nàng ta đó lườm cô mấy lần liền, rõ ràng trong lòng khó chịu vô cùng. Chỉ là nàng ta quen giả bộ rộng lượng hiểu chuyện, người không thân thiết sẽ chẳng dễ nhận ra tâm tư của nàng ta. Nhưng cô lợi hại đến vậy, trong vòng vây cản trở của nàng ta mà vẫn có thể nổi bật tại Đô Hộ phủ, lẽ nào lại không nhìn ra điều đó?”
Ôn Ninh lúc này mới phát hiện, những lời đồn nàng từng nghe về La gia phần nhiều đều xoay quanh việc Lão gia nhà họ La – Vinh Quốc công sủng thiếp diệt thê.
Lại hiếm thấy lời đồn nào liên quan đến phu nhân Vinh Quốc công, Ôn Ninh chỉ nhớ bà xuất thân Hàn thị, dưới gối có một trai một gái.
Thông thường, chuyện hậu viện như vậy, người chính thất không thể hoàn toàn không có động tĩnh gì, phu nhân Vinh Quốc công có thể giữ mình điềm tĩnh như thế, chỉ có hai khả năng – một là bà ta vô năng, nên chẳng có chút tồn tại nào. Hai là bà ta thông tuệ, chẳng muốn dây dưa vào vũng nước đục này.
Xét theo cách bà ta vừa đối đáp với Tô Lệnh Nguyệt khi nãy, hiển nhiên bà thuộc về loại thứ hai.
Thế nhưng, việc phu nhân Vinh Quốc công không muốn dây vào chuyện dơ bẩn của trượng phu mình, không đồng nghĩa với việc bà không mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055028/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.