Ôn Ninh bỗng thấy có chút hoảng loạn không rõ nguyên cớ, lập tức dời mắt đi chỗ khác:
“Dọn dẹp thì tất nhiên là mệt rồi…”
Thấy nàng né tránh ánh nhìn, lòng Trần Cẩn Phong chợt trống vắng, hắn cười nhạt:
“Vậy lần sau hãy thông minh hơn một chút, A Ninh, ta đối tốt với nàng là vì ta muốn như vậy, cũng là để thỏa mãn bản thân ta. Nàng đừng vì thế mà cảm thấy áp lực.”
“…Ồ.”
Ôn Ninh cảm thấy bầu không khí giữa hai người có phần là lạ, khẽ ho một tiếng rồi vội chuyển chủ đề:
“Sao hôm nay chủ công lại đến đây? Không phải hôm nay là ngày ta châm cứu cho ngài mà…”
Mắt Trần Cẩn Phong hơi tối lại:
“Chỉ những ngày cần châm cứu thì nàng mới chịu gặp ta sao? Nếu ta không chủ động, mấy hôm nay nàng cũng định tránh không gặp rồi phải không?”
“À….”
Ôn Ninh cạn lời.
Quả thực, nàng đúng là nghĩ thế.
Trần Cẩn Phong cảm thấy mình đã bị nàng hành cho chẳng còn tính khí gì, khóe môi khẽ nhếch, bất đắc dĩ xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, giọng nói cũng dịu đi:
“A Ninh, với nàng, hai ngày không gặp chẳng là gì… nhưng với ta thì không được.”
Giờ đây, chỉ cần một ngày không thấy nàng, lòng hắn sẽ trống rỗng đến mức không thể diễn tả.
“Hôm nay… ở Kim Ngọc Phường có chịu ấm ức không?”
Ôn Ninh đang không biết nên đáp lại thế nào, thấy Trần Cẩn Phong chủ động nhắc chuyện khác thì âm thầm thở phào, mỉm cười:
“Không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, Tam phu nhân và Vô Ưu đã thay ta xả giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055021/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.