La di nương lạnh lùng cười khẩy:
“Làm sao lại không kỳ quái chứ? Từ ngày Thất Tịch, ta đã sai không ít người đi theo dõi nàng ta, nhưng mười lần thì năm lần bị mất dấu. Ngoại trừ những lần không bị mất dấu thì quả đúng như lời nàng ta nói, hoặc là về Ôn gia, hoặc là chỉ nhàn tản dạo phố. Nói cho cùng, người của chúng ta không thể nào vô dụng đến mức mười lần thì mất dấu năm lần. Hơn nữa, nàng ta hầu như ngày nào cũng ra ngoài, việc này đã không bình thường rồi!”
“Nhưng nếu nói người của chúng ta mất dấu là vì có chủ công ngấm ngầm giúp nàng ta che giấu hành tung, vậy chủ công vì sao phải làm vậy? Vì sao phải thay nàng ta giấu giếm chuyện ra khỏi phủ? Lại nói, nếu chủ công thật sự để tâm đến nàng ta, thì vì sao đến nay trong phủ vẫn cứ làm bộ như xa lạ? Nàng ta vốn là thiếp thất của chủ công, nếu người muốn nàng ta, đường đường chính chính đoạt lấy là được, cần gì che giấu?”
Thư Cầm thận trọng liếc nhìn La di nương nhà mình.
Từ ngày Thất Tịch, sau khi tận mắt thấy chủ công bế một nữ tử nghi là Ôn di nương lên xe ngựa, tâm tình của La di nương càng thêm bất ổn.
Nàng do dự một hồi, rồi nói:
“Đúng là… nếu nữ tử đêm ấy thực sự là Ôn di nương, thì thái độ của chủ công với nàng ta quả thật kỳ lạ. Ngay cả đãi ngộ, hình như cũng không hơn chúng ta bao nhiêu. Nhìn thế nào cũng chẳng giống như được sủng ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055020/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.