“Cái vị Ninh tỷ tỷ này của muội ấy, tính tình cứng cỏi quá chừng, mềm không được, cứng càng không xong. Còn bạc thì, nàng ấy lại tự mình kiếm được. Tuy tạm thời chưa kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng đủ dùng.”
Tô Lệnh Nguyệt tặc lưỡi hai tiếng, “Nhị ca của chúng ta, phen này coi như gặp phải bài toán khó rồi.”
Trần Vô Ưu lại không tán đồng:
“Ai nói vậy chứ, Ninh tỷ tỷ rõ ràng rất mềm lòng mà. Mỗi lần muội làm nũng một chút là tỷ ấy gì cũng chịu theo. Hơn nữa, Ninh tỷ tỷ đối với người xung quanh tốt lắm! Nếu nhị ca thật lòng đối đãi với tỷ ấy, Ninh tỷ tỷ nhất định cũng sẽ thích nhị ca thôi!”
Tô Lệnh Nguyệt hơi nhướn mày: “Cũng đúng.”
Nhưng rõ ràng hiện giờ, giữa Ninh Ninh và nhị ca vẫn còn rất nhiều cách biệt.
Nhị ca phải cố gắng hơn nữa.
Còn chuyện hẹn cùng Triệu di nương ăn trưa, tất nhiên là Ôn Ninh bịa ra.
Nàng rời khỏi Kim Ngọc Phường liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay bước về phía Ôn gia.
Xuân Hỷ theo sau, lắc đầu đầy bất đắc dĩ:
“I… di nương, nô tỳ rốt cuộc cũng phát hiện ra một điều mà người không giỏi ứng phó…”
Với cảnh tượng khi nãy, di nương chẳng biết làm gì khác ngoài việc tránh né.
Xuân Hỷ chẳng chút nghi ngờ, nếu không phải vì không tiện từ chối chủ công một cách trực diện, thì ngày hắn bày tỏ tâm ý e đã kết thúc giống như vị thiếu gia đáng thương của Vương gia rồi.
Ôn Ninh coi như chẳng nghe thấy gì.
Xuân Hỷ vẫn lầm bầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052068/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.