Ôn Ninh nghẹn lời, câu nói vốn muốn thốt ra lại kẹt nơi cổ họng.
Nàng tuy cảm thấy người này chẳng mang ý tốt, nhưng hắn đã nói như thế, nếu nàng còn cố chấp đẩy hắn ra, ngược lại sẽ thành ra nàng vô tình vô nghĩa.
Hơn nữa, đêm hôm kia nàng quả thật đã lỡ say rượu, cũng không biết trong nguyên nhân khiến Trần Cẩn Phong mất ngủ, có phần nào là vì nàng hay không…
Thôi, để hắn dựa một chút thì cũng chẳng mất mát gì.
Huống hồ, Trần Cẩn Phong vẫn còn biết giữ chừng mực, chỉ khẽ tựa trán lên vai nàng, những chỗ khác đều lễ độ, không hề đụng chạm nửa phần.
Chỉ là, dáng người hắn cao đến tám thước năm, cứ gò lưng ép mình tựa như vậy, nhìn thôi cũng khiến Ôn Ninh thay hắn cảm thấy lưng eo đau mỏi.
Nàng bất giác thở dài một hơi, lặng lẽ dịch ra sau, dựa vào vách xe, rồi ngồi thẳng lưng hơn một chút.
Ngón tay trỏ của Trần Cẩn Phong khẽ run lên, trong lòng dấy lên một ngọn lửa như muốn thiêu rụi hết thảy lý trí, suýt nữa không kiềm chế nổi mà ôm chặt người bên cạnh vào lòng.
Nhưng hắn lại cố nén lại, tựa như đang ghìm chặt dây cương nơi vực sâu ngàn trượng.
Tất cả những điều ấy, Ôn Ninh đều chẳng hay biết.
Nàng an phận làm cái gối cho người ta dựa, không nhúc nhích, không mở lời, chỉ để đầu óc nghĩ miên man.
Hôm nay đã nói rõ với Vương Thừa An, sau này gặp lại cũng không còn khó xử nữa.
Nàng cũng có thể bắt đầu tính chuyện cùng Thọ An Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052061/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.