Nếu như nửa câu trước khiến tảng đá đè nặng trong lòng Trần Cẩn Phong phút chốc rơi xuống, tâm tình cũng vì thế mà rộng mở, thì nửa câu sau lại một lần nữa đẩy hắn xuống địa ngục.
Hắn hít sâu một hơi, thái dương khẽ giật, thực sự muốn lập tức “trừng trị” nàng tại chỗ, để nàng biết rằng — có những lời, tuyệt đối không thể nói bừa!
“Nàng đường đường là nữ tử, sao có thể tùy tiện nhìn thân thể nam nhân khác…”
Nhưng người đã uống say thì nào có thể nghe lọt mấy lời đạo lý ấy? Dù là khi tỉnh táo, Ôn Ninh cũng chưa chắc đã chịu nghe theo.
Ôn Ninh chỉ cảm thấy càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng tức giận, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt, đáng thương nhìn nam nhân trước mặt:
“Ngươi không cho ta xem, không cho ta xem! Hu hu hu, ngươi là đồ xấu xa! Ở đây không có điện thoại cũng không có ti vi, ta… ta tự tìm chút thú vui thì sao nào? Ngươi… ngươi còn thích quản ta hơn cả ông nội ta! Ta… ta ghét ngươi!”
Trần Cẩn Phong cảm thấy khả năng nhẫn nại đối với nữ tử trước mặt đang giảm nhanh chóng. Có vài từ, hắn thực sự không muốn nghe từ miệng nàng nói ra.
Tỉ như: rời đi, ghét…
Ánh mắt hắn trở nên u ám nguy hiểm, đột nhiên nắm lấy tay phải của Ôn Ninh, đưa lên môi, cực kỳ kiềm chế mà cắn một cái.
Ôn Ninh lập tức trừng to mắt, kinh ngạc nhìn hắn:
“Ngươi cắn ta? Ngươi… ngươi không những thích quản ta, còn cắn ta nữa!”
Trần Cẩn Phong nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052050/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.