Ngay lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Ôn đại phu?”
Ôn Ninh khẽ sửng sốt, từ sau bình phong bước ra, liền thấy một tiểu binh chừng mười sáu mười bảy tuổi, hai tay bưng một chiếc khay lớn đi vào. Vừa trông thấy Ôn Ninh, hắn ta cũng thoáng ngẩn ra:
“Cô là… Ôn đại phu?”
Ôn Ninh gật đầu đáp:
“Là ta. Còn ngươi là…?”
“Tiểu nhân phụng mệnh chủ công, đưa ít đồ ăn tới.”
Tiểu binh kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu, tựa hồ có phần ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Ôn Ninh, lắp bắp nói:
“Tiểu… tiểu nhân còn tưởng rằng Ôn đại phu là nam nhân…”
Cũng không thể trách hắn, ai mà nghĩ đến trong quân doanh của bọn họ lại có nữ tử, hơn nữa còn xuất hiện trong trướng của chủ công! Lại còn là một nữ tử xinh đẹp đến thế!
Hic, không hổ là chủ công, nữ tử có thể ở bên cạnh người quả thật như thần tiên giáng trần vậy.
Ôn Ninh không nhịn được chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười thú vị.
Được rồi, xem ra những binh sĩ dưới trướng Trần Cẩn Phong, người nào người nấy đều thật thà đến đáng yêu a!
Nàng trở lại chỗ cũ ngồi xuống, mỉm cười nói:
“Làm phiền ngươi rồi, cứ để ở đó là được.”
“Dạ… dạ!”
Hic, tiên tử tỷ tỷ không những xinh đẹp, mà còn hiền hòa như vậy!
Giống hệt như cô nương Thúy Hoa ở trong thôn hắn!
Tiểu binh rón rén đặt khay lên bàn nhỏ trước mặt Ôn Ninh, cung kính nói:
“Nếu… khụ, nếu Ôn đại phu không quen dùng những món này, có thể nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052049/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.