Những lời khi nãy của Nhâm Tồn Viễn quả thực lộ liễu đến mức khó coi. Vương Thừa An lặng lẽ quan sát Ôn Ninh, sợ nàng cảm thấy bị mạo phạm, liền chuyển chủ đề:
“Đúng rồi, Yểu Yểu, muội vẫn chưa nói, lần này đến đây là có chuyện gì vậy?”
Ôn Ninh đáp:
“À, thật ra cũng không có gì to tát. Mẫu thân ta rất cảm kích huynh và bá phụ hôm qua đã giúp đỡ Ôn Dư, nên muốn tranh thủ thời gian đến bái phỏng. Ta thay mặt mẫu thân hỏi thử, không biết lúc nào huynh và bá phụ có thời gian rảnh?”
Vương Thừa An cười nói:
“Thì ra là vậy. Nếu là Triệu di nương đến, lúc nào cũng được. Muội chỉ cần cho người báo trước một tiếng là ổn.”
Nói rồi, hắn như sực nhớ ra điều gì, thử thăm dò:
“Đúng rồi, Yểu Yểu, ta nghe phụ thân nói, sau này muội muốn tăng thêm thời gian ngồi khám ở Thọ An Đường. Chẳng lẽ… muội gặp phải khó khăn gì? Nếu có chuyện gì, cứ nói với bọn ta, bọn ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”
Ôn Ninh chỉ mỉm cười:
“Cảm ơn Vương đại ca, ta không có gì cả, chỉ là muốn kiếm thêm ít bạc thôi.”
Ngay cả chính nàng cũng không rõ vì sao mình lại không muốn nói với Vương Thừa An về chuyện muốn đưa Triệu di nương rời khỏi Ôn gia.
Có lẽ, là vì nàng không muốn bị người khác nhìn như thể quái vật.
Người có thể thực sự hiểu được suy nghĩ của nàng, vốn dĩ trên đời này vốn chẳng có bao nhiêu.
Vương Thừa An há lại không nhận ra nàng có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046595/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.