Ôn Ninh hiểu rõ, bệnh đau đầu của Trần Cẩn Phong chính là một bí mật, không nên để lộ ra ngoài.
Ngay từ lúc đầu nàng bắt mạch trị liệu cho hắn, Văn Tư đã dặn dò: tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Vì thế, nàng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không đem chuyện mình chữa bệnh cho Trần Cẩn Phong nói cho Triệu di nương và Ôn Dư biết.
Triệu di nương vẫn nhìn chằm chằm nàng, hỏi:
“Vậy ý con là, cái ‘ân tình’ mà con nói đã giúp Đại đô hộ, để đổi lấy việc ngài ấy đồng ý sau này cho con rời phủ, chính là chuyện con chữa bệnh cho Vô Ưu cô nương ư?”
Ôn Ninh khẽ cười:
“Xem như thế đi.”
Triệu di nương cẩn thận quan sát ánh mắt của nàng, rồi âm thầm thở phào.
Bà nhận ra, khi nhắc đến vị Đại đô hộ kia, Yểu Yểu chỉ có cảm kích và tôn trọng, tuyệt đối không có thứ tình cảm nam nữ.
Hẳn là bà đã nghĩ nhiều. Danh tiếng Đại đô hộ thanh khiết, không gần nữ sắc đã truyền nhiều năm, đâu dễ dàng đổi khác? Huống chi, dù con gái bà trong mắt bà có muôn vàn điều tốt, nhưng với thân phận của Đại đô hộ, muốn tìm một nữ tử dung mạo xuất chúng, tính tình hiền hòa hơn, nào có khó khăn gì?
Có lẽ, đúng như Yểu Yểu nói, ngài ấy chỉ vì nàng chữa bệnh cho Vô Ưu cô nương nên mới chiếu cố nhiều hơn.
Trong lòng Triệu di nương, vạn lần không muốn con gái mình đi vào vết xe đổ năm xưa.
Trước kia không thấy hy vọng thì thôi, nay đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046594/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.