Bị lạnh nhạt hai lần, Ôn Ninh thực sự chẳng còn hứng thú gì để để ý đến nam nhân khó hiểu này nữa.
Nhưng nghĩ đến việc hắn cuối cùng vẫn ra tay giúp Ôn Dư, nàng dừng lại một thoáng, rồi vẫn quay sang nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay chủ công châm cứu có thuận lợi không?”
Nam nhân đối diện vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới chịu quay đầu lại nhìn nàng, nhưng thật lâu vẫn không mở miệng.
protected text
Ôn Ninh sững người, kinh ngạc nhìn Trần Cẩn Phong.
Hắn đang oán trách… nàng tối nay không về xem hắn châm cứu? Nghĩ rằng nàng không quan tâm đến hắn? Cảm thấy y đức của mình lại bị nghi ngờ, Ôn Ninh lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta là đại phu của chủ công, đương nhiên phải quan tâm.”
Chỉ là đại phu thôi.
Trần Cẩn Phong khẽ cúi đầu, hàng mi dài khéo léo che đi tia chế giễu thoáng qua trong mắt, bật ra một tiếng cười khẽ, nói: “Ta còn tưởng, trong lòng ngươi chỉ có đệ đệ ngươi và cái vị thanh mai trúc mã kia thôi chứ.”
Trong lòng chỉ toàn là Ôn Dư thì thôi đi, hắn còn lôi cả Vương Thừa An vào làm gì?
Ôn Ninh lại một lần nữa hối hận vì khi trước để xóa bỏ sự đề phòng của Trần Cẩn Phong, đã kéo Vương Thừa An vào chuyện giữa họ. Nhưng chuyện đến nước này, cũng chẳng tiện giải thích nữa, nàng chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, giả vờ như không nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, “Ta chỉ có một đệ đệ, tự nhiên là phải quan tâm. Chủ công cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046590/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.