Nhìn thấy hai người họ đứng cùng một chỗ, lại giống như đôi phu phụ bình thường nhất thế gian, đang tiễn đưa khách nhân dự yến hôm nay rời đi. Mu bàn tay của Trần Cẩn Phong nổi gân xanh, hắn phải tốn không ít sức lực mới có thể đè nén được xúc động muốn lập tức xông lên tách họ ra.
Tình cảm giữa hai người bọn họ, không ngờ lại tốt đến mức này.
Chẳng trách nàng gần đây luôn tránh né hắn, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không muốn.
Hiện tại đệ đệ nàng xảy ra chuyện, nàng thà đi cầu xin nam nhân kia, cũng không nguyện đến tìm hắn.
Thực sự là… rất tốt đấy.
Trần Cẩn Phong biết cảm xúc của mình đã đến bờ vực cực kỳ nguy hiểm, nhưng từ nhỏ hắn đã có ý chí kiên cường, cuối cùng vẫn cố ép bản thân đè nén xuống, đẩy cửa xe ngựa ra, lặng lẽ không một tiếng động mà nhảy xuống.
Bên kia, Ôn Ninh vẫn đang nói vài lời khách sáo với Hứa Văn Xương: “Hôm nay làm phiền Hứa tiên sinh cất công một chuyến, còn xin thay ta gửi lời cảm tạ đến Hứa cô nương.”
Hứa Văn Xương mỉm cười, “Hai vị không cần tiễn nữa, lão phu đã dùng xong bữa tối mới đến đây, chắc hai vị vẫn chưa dùng cơm, nên tự lo liệu thì hơn.”
Nói đến cuối câu, giọng ông ta bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía sau Ôn Ninh và Vương Thừa An, “Đô… Đô hộ?!”
Ôn Ninh sững người, theo phản xạ quay đầu lại, vừa nhìn thấy không biết từ khi nào Trần Cẩn Phong đã đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046589/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.