Ôn Ninh lo lắng cho tình hình của Ôn Dư, quay sang nói với Trần Vô Ưu:
“Vô Ưu, ta muốn đến phủ nha một chuyến. Muội và tam phu nhân không cần lo lắng cho ta, lát nữa ta sẽ tự mình trở về.”
Nói xong, nàng xoay người bước đi, không đợi Trần Vô Ưu lên tiếng.
Đúng lúc ấy, Tô Lệnh Nguyệt đi tới, nghe được câu nói kia của Ôn Ninh. Qua những gì vừa xảy ra, nàng nào còn không nhận ra, trong số các sĩ tử trên đài kia, có người mà Ôn Ninh nhận biết và để tâm.
Chậc, chẳng lẽ lại là đối thủ cạnh tranh của nhị ca nàng sao? Nàng vội nói:
“Muội đi một mình, Vô Ưu sao yên tâm được? Huống hồ vừa rồi muội đã dùng phương pháp cứu người kỳ lạ kia trước mặt bao nhiêu người, giờ mà đi một mình e là càng khiến người ta chú ý. Chúng ta đi cùng muội.”
Ôn Ninh thấy Tô Lệnh Nguyệt rõ ràng đã quyết ý, cũng chỉ đành đồng ý.
Ba người vừa rời đi không lâu, sau cột trụ gần vị trí họ đứng khi nãy, chậm rãi bước ra hai bóng người.
Nếu Ôn Ninh có mặt, nhất định sẽ lập tức nhận ra — đó chính là nam nhân có làn da trên mặt mịn màng một cách không chân thực, cùng với tùy tùng của hắn.
Nam nhân nọ vẻ mặt đầy hứng thú, nhìn về hướng Ôn Ninh vừa rời đi, khẽ cười nói:
“Bạch Hổ, ngươi đã từng thấy phương pháp cứu người khi nãy của nữ tử kia chưa?”
Người được gọi là Bạch Hổ khom người đáp:
“Hồi bẩm chủ tử, chưa từng thấy.”
“Thật không ngờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020152/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.