Tửu lâu này quả thực biết cách mời người — vị thư sinh được mời đến không chỉ dung mạo tuấn tú, mà giọng lại vang rõ, phát âm rành rọt, đọc thơ còn truyền cảm, đảm bảo không làm giảm phần khí thế cho bài của thí sinh.
Khi hắn đọc đến câu:
“Túy hậu bất tri niên kỷ hứa, tỉnh lai chỉ dư không bàng hoàng”
(Say rồi chẳng biết xuân thu mấy, tỉnh lại chỉ còn trống trải bàng hoàng)
Khách khứa dưới đài lại một lần nữa vỗ tay rầm rầm, có người còn lớn tiếng khen “Hay!”.
Nhìn phản ứng của mọi người, bài thơ của Ôn Dư quả thật không tệ, chí ít trong những bài đã đọc qua, tiếng reo hò hưởng ứng cũng thuộc hàng cao nhất.
Ôn Ninh thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tuy nàng bực mình vì tiểu tử này lặng lẽ đi thi mà chẳng nói một tiếng, nhưng đã tham dự, thì tất nhiên nàng cũng hy vọng hắn có thể đoạt chút danh tiếng.
Một bên, Tô Lệnh Nguyệt vẫn âm thầm quan sát Ôn Dư, ánh mắt thoáng sáng lên, khóe môi cong nhẹ:
“Vị ‘Triệu Hàm Quang’ này làm thơ không tồi, ý cảnh tiêu điều, hàm ý sâu xa, khiến người không khỏi sinh ra một nỗi hoang hoải mất mát. Nếu phía sau không có ai vượt qua được, bài này hẳn sẽ vào được top ba.”
Ôn Ninh khẽ liếc nàng một cái.
Trần Vô Ưu lập tức hỏi:
“Tam tẩu, ‘hẳn sẽ’ là sao? Chẳng lẽ tẩu thấy bài này vào không nổi top ba sao?”
Tô Lệnh Nguyệt hơi trầm mặc, rồi hạ giọng:
“Như lời khách nhân vừa bàn, có Lục công tử Hoa gia và Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020150/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.