Ôn Ninh từng chữ rõ ràng:
“ Người đó, chính là Tào đại phu – vị đại phu vẫn ở trong phủ chẩn mạch cho chư vị quý nhân trước nay!”
Nàng vừa dứt lời, Trần Cẩn Phong còn chưa kịp phản ứng, thì Hoa di nương đã trừng to mắt, the thé kêu:
“ Không thể nào, Tào đại phu chẳng phải… chẳng phải là…”
Chỉ là, nàng ta lập tức nhận ra điều gì, vội vàng ngậm miệng.
Ôn Ninh đã khoá chặt ánh mắt vào nàng ta, khóe môi nhếch lên:
“ Chẳng phải gì? Chẳng phải là vì thê tử của Tào đại phu ngã gãy chân nên ông ta xin nghỉ về nhà, phải không?”
Quả nhiên, Ôn Ninh thấy việc Tào đại phu rời phủ vào thời điểm đó quá mức trùng hợp, thậm chí khả nghi.
“ Ta… ta không biết…”
Hoa di nương lập tức lắc đầu, giọng vội vàng:
“ Ta… ta chỉ nghe nói Tào đại phu có việc về nhà. Lúc thị tỳ của ta trúng độc hôn mê, quả thật tìm đâu cũng không thấy ông ấy…”
Ôn Ninh khẽ cười lạnh, không thèm nhìn ả nữa, mà quay sang Trần Cẩn Phong:
“ Tào đại phu hôm qua quả thực đã về nhà. Nhưng thiếp nhận ra có kẻ muốn hại thiếp, mà như Hoa di nương nói, mạng thiếp chỉ là một mạng hèn, mất thì thôi, nhưng mạng của Vô Ưu cô nương lại khác. Thiếp sợ rằng kẻ đó sẽ ra tay từ phía Vô Ưu cô nương để hãm hại thiếp, nên trước khi Tào đại phu rời phủ, đã mặt dày tới cầu xin ông ấy cố gắng quay lại trong ngày hôm nay. Và Tào đại phu đã đáp ứng thiếp!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020141/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.