“ Di nương…”
Xuân Hỷ yếu ớt, mơ hồ lên tiếng:
“ Nô tỳ… không sao… Di nương… đừng lo… Vừa rồi… Hoa di nương cứ muốn gặng hỏi nô tỳ, ép nô tỳ thừa nhận… rằng trước đây chúng ta từng tới Hồi Lạc Đường… rằng di nương đối với Hoa di nương ôm oán… Nô tỳ… Nô tỳ nhận ra có điều không ổn, lại luôn nhớ kỹ lời nhắc của di nương, nên vẫn không chịu theo ý bọn họ… vì thế… vì thế bọn họ mới đánh nô tỳ…”
Ôn Ninh lập tức đã hiểu rõ toàn bộ sự tình.
Hoa di nương tìm đến Xuân Hỷ là để củng cố tội danh cho nàng, nên lúc đầu không nói thẳng, chỉ muốn dùng lời dẫn dụ Xuân Hỷ. Thấy Xuân Hỷ không mắc bẫy, mới lộ bộ mặt thật.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, dịu giọng nói:
“ Xuân Hỷ, ngươi làm rất tốt, rất thông minh. Thôi, đừng nói nữa, mặt ngươi không đau sao?”
Xuân Hỷ lập tức đỏ hoe mắt:
“ Đau… rất đau… Nô tỳ từ nhỏ đến lớn… đây là lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy…”
“ Yên tâm, ta sẽ thay ngươi đòi lại công bằng.”
Ôn Ninh khép mắt, từng chữ một lạnh lùng bật ra:
protected text
Dù Ôn Ninh đã nói sẽ cùng họ đi gặp Trần Cẩn Phong, nhưng La di nương và Hoa di nương vẫn phái người áp giải theo sát.
Trên suốt đoạn đường, Ôn Ninh đỡ Xuân Hỷ, gương mặt u ám như bầu trời trước cơn bão.
Hôm nay, gia yến của Trần Cẩn Phong được mở tại đại sảnh phía trước. Tuy nhiên, khi họ còn chưa kịp tới gần, đã có hai thị vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003758/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.