Thế nhưng, nam nhân cách đó không xa chẳng hiểu bị chạm vào dây thần kinh nào, bỗng liếc nàng một cái, giọng lạnh lùng:
“Ngươi sao còn chưa đi?”
Ngữ khí này…
Ôn Ninh thoáng ngẩn ra nhìn hắn.
Vừa rồi nàng đâu có đắc tội gì với hắn? Nhưng, ở dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu, Ôn Ninh khẽ hạ mắt, cung kính đáp:
“Thiếp thân không dám đi trước chủ công.”
Trần Cẩn Phong chau mày, dời ánh nhìn:
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, đi thôi.”
Hắn tưởng nàng thích giả bộ lắm sao?
Ôn Ninh khẽ bĩu môi, cũng không khách khí, hành lễ đáp:
“Vâng.”
Nam nhân này tính khí thất thường, nếu không cần thiết, nàng cũng chẳng muốn ở chung lâu.
Đúng lúc ấy, Trần Vô Ưu ôm chiếc mũ vành rộng vui vẻ chạy tới:
“Nhị ca, đây là cái mũ muội mất mấy đêm khâu cho huynh, huynh thử xem…”
Nhưng vì chạy vội, nàng bất cẩn vấp phải bậc cửa ngăn giữa nội thất và tiểu sảnh, liền hét lên một tiếng thảng thốt.
Ôn Ninh và Trần Cẩn Phong lập tức lao tới. Ôn Ninh đứng gần hơn, nhanh chân đỡ được Trần Vô Ưu trước.
Không ngờ, nàng đã đánh giá thấp lực quán tính khi ngã của Trần Vô Ưu, lại đánh giá quá cao sức mình. Đỡ được người, nhưng thân thể nàng bị xô lùi mấy bước, sắp cùng Vô Ưu ngã xuống đất.
Ôn Ninh theo phản xạ nhắm mắt lại — nào ngờ lại đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc rộng lớn, một bàn tay hữu lực siết chặt bờ vai, tay kia vòng lấy eo,vững vàng đỡ cả hai.
Mũi nàng lập tức ngập tràn mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003725/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.