Một đám gia nhân không khỏi âm thầm cảm thán: Ôn di nương này thật có phúc!
Tuy nàng không được chủ công sủng ái, nhưng với mức độ coi trọng mà mấy vị công tử trong phủ dành cho tiểu thư nhà họ, nay lại được tiểu thư yêu mến, thì cuộc sống sau này trong phủ ắt sẽ chẳng tệ.
Ôn Ninh mỉm cười nhìn cô nương trước mặt:
“Đi thôi, ta trước hết xem lại tình trạng cho cô. Ngày mai ta bận, không qua được, cô cứ theo thường lệ uống thuốc và đắp mặt là được.”
Trần Vô Ưu lập tức lo lắng:
“Sao ngày mai Ôn đại phu không đến? Chẳng lẽ nhị ca bọn họ lại làm khó cô?”
“Tất nhiên là không.”
Ôn Ninh cười đáp:
“Cô còn nhớ ta từng nói, ta có một đệ đệ xấp xỉ tuổi cô không?”
Trần Vô Ưu chớp mắt:
“Nhớ chứ.”
“Đệ đệ hỗn xược ấy của ta ở thư viện có lẽ lại gây chuyện.”
Nhắc tới Ôn Dư, Ôn Ninh không khỏi thở dài:
“Ngày mai ta phải tới thư viện xem sao.”
Tên tiểu tử đó, không biết hôm nọ có phải đã nhận ra nàng sinh nghi hay không, mà sau hôm ấy liền viện cớ bệnh, ở nhà liền hai ngày chẳng đi học.
Hôm kia, Ôn Ninh sai Xuân Hỷ chạy một chuyến về Ôn gia, truyền lời rằng nếu nó còn không tới thư viện, nàng sẽ đích thân áp giải. Lúc ấy nó mới chịu ngoan ngoãn quay lại thư viện.
Hai hôm nay, Ôn Ninh cố ý không tìm nó, chính là muốn khiến nó thả lỏng cảnh giác, đợi lúc bất ngờ mà bắt quả tang.
protected text
“Ôn đại phu, dáng vẻ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003724/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.