Ôn Ninh tự thấy mình đã bày ra khí thế kiên định chẳng khác nào đang đọc diễn văn dưới quốc kỳ.
Vốn dĩ, làm gì mà phải làm thiếp thất, làm tâm phúc dưới trướng bậc kiêu hùng chẳng phải càng hay sao?!
Đó mới là con đường tắt để bước lên đỉnh cao nhân sinh!
Dĩ nhiên, dã tâm của nàng cũng chẳng đến mức quá lớn, lại càng không muốn bị trói buộc chết dí bên cạnh Trần Cẩn Phong.
Cho nên, mức độ này, nàng phải nắm thật chuẩn.
Trần Cẩn Phong khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa nhìn nàng.
Ngón áp út tay phải hắn khẽ giật một cái.
Hắn cau mày rất nhẹ, thu ánh mắt từ gương mặt nàng lại, giọng cũng trở nên nhạt hơn:
“Được rồi, ngươi tới chỗ Vô Ưu đi, chuyện sau này, để sau hẵng tính.”
Lời này gần như nói thẳng cho nàng biết, việc chữa bệnh cho Trần Vô Ưu chính là một lần thử thách hắn đặt ra cho nàng.
Ôn Ninh trong lòng khẽ mừng, khẽ đáp một tiếng, rồi rời khỏi Thừa Phong Các.
Nàng vừa đi khỏi, Hứa Cửu Tư đã thong thả bước vào, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn bóng lưng Ôn Ninh mấy lượt, tặc lưỡi lắc đầu:
“Chủ công không nghĩa khí nha, chuyện lớn thế này lại giấu thuộc hạ. Tiểu thư nhà họ Ôn lại nói muốn đầu phục chủ công, đúng là chuyện lạ trên đời.”
Vừa rồi hắn vẫn đứng ngoài nghe lén, mà hắn biết Trần Cẩn Phong cũng chẳng bận tâm.
Nếu không, sớm đã để ám vệ đuổi hắn đi.
Trần Cẩn Phong liếc hắn:
“Ta đã tra qua lai lịch của nàng, so với lời nàng nói, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003722/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.