Trần Vô Ưu vội gật đầu, trong mắt mang theo vài phần bất an nhìn Ôn Ninh:
“Trong… trong đó quả thật có bỏ thần giao, sao vậy? Có gì không ổn ư?”
Chẳng phải mọi người đều dùng cách này để trị mụn trứng cá sao? Ôn Ninh lại không biết nên giải thích thế nào cho nàng hiểu việc thủy ngân có độc, chỉ đơn giản nói:
“Thần giao ở một mức độ nào đó xác thực có tác dụng trị mụn, nhưng bản thân nó mang độc, dùng lâu ngày, thân thể tất sẽ trúng độc…”
“Cái gì? Trúng độc?!”
Trần Cẩn Bách trông như sắp nhảy dựng lên:
“Ngươi đùa đấy à! Đại phu nào lá gan lớn như thế, dám dùng độc vật cho Vô Ưu trị bệnh…”
“Cẩn Bách, câm miệng.”
Trần Cẩn Phong liếc hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt, rồi nhìn sang Ôn Ninh:
protected text
Thời đại này, thợ thủ công xác thực đã phát hiện thủy ngân có độc, nhưng hiểu biết vô cùng hạn hẹp, đa số y thư chỉ sơ lược ghi chép “gặp lửa thì nóng mà có độc”, nghĩa là khi thủy ngân bị nung nóng sẽ độc, chứ không biết rằng ngay cả không gia nhiệt, tiếp xúc lâu cũng đủ gây trúng độc.
“Nếu thật sự vận dụng khéo léo…”
Ôn Ninh dừng một chút, nói:
“Thì trên người Vô Ưu cô nương đã chẳng xuất hiện những chứng trạng kia.”
Bên cạnh, Hứa Cửu Tư vừa kinh ngạc vừa chăm chú, chiếc quạt lông trắng gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, mày cau lại:
“Theo lời Ôn di nương, thì tiểu thư chúng ta hiện giờ là vì dùng thần giao mà trúng độc? Vậy có nguy hiểm tới tính mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003721/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.