Lâm Cảnh Thần cầm lấy ly rượu mà không thèm nhìn Sở Kỳ một cái. Anh ngồi xuống cụng ly với mấy người trưởng phòng khác nhưng không uống, mắt vẫn nhìn về phía Hàn Tuyết.
Có lẽ rượu và thuốc bắt đầu có tác dụng, Hàn Tuyết cảm thấy đầu hơi choáng váng, thân nhiệt đang dần tăng lên. Cô cố gắng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt để giữ tỉnh táo. Lâm Cảnh Thần đến khiến cô yên tâm hơn rất nhiều, giờ chỉ cần tìm cớ ra về trước là được.
Hàn Tuyết vừa bước ra ngoài hành lang thì thấy một bóng người đứng dựa vào tường như đang chờ cô. Là Hà Vỹ Đình. Cô cố ý đi nhanh qua nhưng cánh tay đã bị anh ta chụp lấy.
"Em say rồi để tôi đưa em về"
Giờ đây ánh mắt của anh ta như đang rất thiếu kiên nhẫn, không còn vẻ ôn hòa thường ngày.
Hàn Tuyết lấy sức hất tay Hà Vỹ Đình ra, cười khẩy nói.
"Anh không cần phải giả vờ chính nhân quân tử. Chẳng phải anh cùng Sở Kỳ cố ý chuốc thuốc tôi sao?" ố ý
Hà Vỹ Đình có chút ngạc nhiên, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra chút độc ác.
"Em đã biết rượu có thuốc mà vẫn uống? Là em ngu ngốc hay quá tự tin vậy?" Nói rồi anh ta đẩy Hàn Tuyết ép vào tường.
Dù cơ thể bắt đầu rã rời, vết thương trên vai đau nhức không còn sức lực
nhưng đầu óc Hàn Tuyết vẫn còn lý trí. Mồ hôi rịn ra lớp lớp trên trán cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tong-tai-la-xa-hoi-den/3733453/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.