🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Cảnh Thần cầm lấy ly rượu mà không thèm nhìn Sở Kỳ một cái. Anh ngồi xuống cụng ly với mấy người trưởng phòng khác nhưng không uống, mắt vẫn nhìn về phía Hàn Tuyết.

Có lẽ rượu và thuốc bắt đầu có tác dụng, Hàn Tuyết cảm thấy đầu hơi choáng váng, thân nhiệt đang dần tăng lên. Cô cố gắng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt để giữ tỉnh táo. Lâm Cảnh Thần đến khiến cô yên tâm hơn rất nhiều, giờ chỉ cần tìm cớ ra về trước là được.

Hàn Tuyết vừa bước ra ngoài hành lang thì thấy một bóng người đứng dựa vào tường như đang chờ cô. Là Hà Vỹ Đình. Cô cố ý đi nhanh qua nhưng cánh tay đã bị anh ta chụp lấy.

"Em say rồi để tôi đưa em về"

Giờ đây ánh mắt của anh ta như đang rất thiếu kiên nhẫn, không còn vẻ ôn hòa thường ngày.

Hàn Tuyết lấy sức hất tay Hà Vỹ Đình ra, cười khẩy nói.

"Anh không cần phải giả vờ chính nhân quân tử. Chẳng phải anh cùng Sở Kỳ cố ý chuốc thuốc tôi sao?" ố ý

Hà Vỹ Đình có chút ngạc nhiên, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra chút độc ác.

"Em đã biết rượu có thuốc mà vẫn uống? Là em ngu ngốc hay quá tự tin vậy?" Nói rồi anh ta đẩy Hàn Tuyết ép vào tường.

Dù cơ thể bắt đầu rã rời, vết thương trên vai đau nhức không còn sức lực

nhưng đầu óc Hàn Tuyết vẫn còn lý trí. Mồ hôi rịn ra lớp lớp trên trán cô.



"Không cần anh quan tâm. Vài ly rượu để thấy được bộ mặt thật của các người cũng đáng.

Hàn Tuyết cố dùng sức để thoát khỏi vòng tay của Hà Vỹ Đình nhưng càng lúc cô càng mất sức.

"Chẳng lẽ tôi không bằng một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ kia sao? Em muốn tiền tôi cũng có thể cho em được." Ánh mắt Hà Vỹ Đình hằn lên những tia máu, hung dữ như một con thú chỉ chực chờ cắn xé con mồi của mình.

Cái gì nam không ra nam, nữ không ra nữ?? Hàn Tuyết nhíu mày một lúc mới nhận ra là anh ta đang nói đến Dự Chính.

"Bà đây không thiếu tiền, thích người nào cũng không liên quan đến anh." Cô gắn giọng. Hàn Tuyết dần mất kiên nhẫn, ở đây dây dưa càng lâu thì cô càng khó xoay sở.

Hà Vỹ Đình vẫn không từ bỏ ý định. Anh ta chụp lấy cánh tay Hàn Tuyết kéo đi.

"Bỏ tôi ra, bỏ ra" Hàn Tuyết la lên, cố vùng vẫy thoát ra.

"Trưởng phòng Hà đang làm gì nhân viên của tôi vậy?" Một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên.

Lâm Cảnh Thần với gương mặt đầy sát khí tiến đến ôm Hàn Tuyết về phía mình. Hà Vỹ Đình sững sờ, không ngờ Lâm Cảnh Thần lại xuất hiện vào lúc này, phá vỡ kế hoạch của anh ta.

"Tôi thấy cô Hàn có vẻ say nên muốn giúp đưa cô ấy về nhà thôi" anh ta cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh trả lời.

Hàn Tuyết khi thấy Lâm Cảnh Thần thì cả người đã trở nên mềm nhũn, mọi sự căng thẳng như tan biến mất, cô mất hết sức lực chỉ có thể tựa vào ngực anh để đứng vững.

"Tôi không muốn đi cùng anh ta. Lâm tổng làm ơn giúp tôi." Hàn Tuyết cố gắng nói rõ ràng từng chữ để cho gã đàn ông trước mặt nghe thấy.



Mặt Hà Vỹ Đình lúc này đen kịt, không nói nên lời, hai tay siết chặt lại. Một chút nữa thôi Hàn Tuyết sẽ là của anh ta, vậy mà ....

Lâm Cảnh Thần lập tức bế Hàn Tuyết lên, khuôn mặt đỏ bừng của cô nép vào lồng ngực ấm áp của anh. Nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, Hà Vỹ Đình không kiềm chế được mà đấm mạnh vào bức tường trước mặt.

Vừa ra đến ngoài cổng club, có mấy gã vệ sĩ đứng chặn Lâm Cảnh Thần lại.

"Cậu định mang con bé đi đâu?" Ngô Lạc lưng tựa cửa, một tay cầm điếu thuốc đang hút dở, cất lên chất giọng đầy nguy hiểm, nheo mắt đánh giá người đàn ông đang ôm lấy Hàn Tuyết.

Tuy Lâm Cảnh Thần chỉ có một mình nhưng khí thế của anh không hề thua kém đám người của Ngô Lạc. Anh xoay người lại nhìn Ngô Lạc, không nói gì, chỉ đáp trả bằng một ánh nhìn chết chóc.

Lúc này Hàn Tuyết mới mở mắt ra, giọng khàn khàn :

"Chú Ngô, đừng lo ... anh ấy là ... bạn trai của cháu."

Hàn Tuyết vừa dứt lời liền cảm thấy cánh tay Lâm Cảnh Thần ôm cô xiết chặt hơn. Ngô Lạc nghe xong cũng không ngăn được sự bất ngờ trên gương mặt ông. Nhưng với kinh nghiệm lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, ông cảm nhận được Lâm Cảnh Thần không phải nhân vật tầm thường. Hàn Tuyết đã lên tiếng như vậy Ngô Lạc đành phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ lùi lại, nhìn Lâm Cảnh Thần ôm Hàn Tuyết đi về phía chiếc xe đã đậu sẵn.

Lục Đông vội vàng mở cửa cho Lâm Cảnh Thần và Hàn Tuyết ngồi vào phía sau. Anh ta hốt hoảng hỏi :

"Sao cô Hàn lại thành ra như vậy?"

"Đi về biệt thự." Lâm Cảnh Thần ra lệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.