Lữ Hiện không có khả năng ở thời điểm này bại lộ hành tung, chỉ có sắc mặt âm trầm bị bóng đêm bao phủ không thể nhìn ra. Lúc đôi mắt thâm độc kia nhìn vào thân ảnh của Thái Thần đang du đãng không mục đích cách đó không xa, bên trong lại lóe lên một tia âm u như xà độc đang khóa chặt con mồi.
Hắn không tiếng động đưa tay lên ra dấu cho người của mình, sau đó tiếp tục im lặng theo dõi kỳ biến.
Tiết Mạch Nhi nhìn thấy vậy thì nghĩ rằng hắn sẽ không vì thế bỏ qua cho Lữ Đông Miên mà vô tình cảm thấy an lòng.
Thời điểm đó Thái Thần chậm chạp dạo bước gần nơi xe ngựa bị lật, trên mặt đầy sầu lo không nhịn được cất giọng gọi: “Đông Miên.”
Âm thanh mang theo nồng đậm lo âu, da diết quẩn quanh trong đêm tối.
Có người đỏ mắt oán hận nắm chặt tay.
Có người ngờ vực khó hiểu, ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm.
Có người không hiểu vì sao Thái Thần lại gọi thẳng tên húy của Niên vương.
Có người lại giật mình kinh hỉ mà mở to đôi mắt tròn xoe.
“Đông Miên.”
Thời điểm âm thanh này lại vang lên lần nữa như một sự đảm bảo, Lữ ngốc tử mới không chờ được rụt rịch thân mình muốn bò ra khỏi hố đất.
Rắc.
Một tiếng cành cây bị đè gãy vang lên trong đêm đen phá lệ rõ ràng.
Thái Thần cùng những người khác còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt mỏng như tơ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3517064/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.