Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Thái Thần lại lạnh xuống.

Ở trong mắt Tiết Mạch Nhi chẳng khác nào thừa nhận. Nàng ta trợn trừng hai mắt, vô thức phủ nhận: “Không thể nào! Huynh làm sao có thể đoạn tụ…”

Nói đến đây nàng như ý thức được bản thân vừa nói gì mà vội vàng bịt miệng mình.

Thái Thần nhíu chặt mày lạnh lùng nhìn nàng ta, vốn định nói gì lại bị Tiết Mạch Nhi cảm xúc đang chập chùng chặn trước: “Làm sao huynh có thể thích hắn…”

“Hắn chỉ là một thằng ngốc!”

“Tiết Mạch Nhi!”

Sắc mặt của Thái Thần lạnh lẽo dị thường: “Ngươi đang quá phận rồi!”

“Ta nói gì sai sao!? Hắn chính là một ngốc tử! Hắn làm sao so được với ta!?”

Tiết Mạch Nhi lại giống như đã quên mất sợ hãi, không ngừng rống lên. Dáng vẻ tủi thân cứ như cả thế giới đều đang đối nghịch với mình vậy.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Biểu tình của Thái Thần rét lạnh: “Y là vương gia!”

“Y là hoàng tử. Tiết Mạch Nhi, ngươi đang nhục mạ hoàng thất. Ngươi muốn cả Tiết phủ đều bị tru di cửu tộc sao?”

Tiếng quát giận của hắn đánh cho Tiết Mạch Nhi ngốc ra, biểu tình điên cuồng cũng ngừng lại, hoảng hốt nhìn hắn.

Thái Thần lại không chút nào thương xót, lạnh lùng nói: “Tiết tiểu thư, ta chỉ nói lần cuối. Ta chưa từng có ý gì với ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục ngộ nhận, cưỡng ép áp đặt ý nghĩ của ngươi lên người ta vậy thì thứ cho ta không phụng bồi. Từ giờ hai chúng ta xem như chưa từng quen biết. Tiết tiểu thư mời về cho.”

Nói xong hắn cũng không ở lại nữa mà rời khỏi phòng.

Thời điểm đó còn không quên kéo con thỏ nhỏ Lữ Đông Miên đang lấp ló ở ngoài cửa theo.

Lữ ngốc nghếch còn tò mò ló đầu vào trong ngó một cái, hoàn toàn không ý thức mình là đầu sỏ gây nên đau khổ cho người ta: “Nàng ta…”

“Mặc kệ nàng ta.”

Thái Thần không cho y nói hết, xách y như xách con gà con trở về nội thất.

“Như vậy ngươi sẽ không qua lại với nàng ta nữa có đúng không!?”

Khó được Lữ ngốc thông minh nhạy bén đến thế, một mực đu theo Thái Thần mở to hai mắt hớn hở hỏi.

Thái Thần bị y làm phiền đến không di chuyển được, lại không thể ở bên ngoài có hành động quá thân mật, chỉ đành thuận theo ừ một tiếng, nửa lôi nửa kéo y về.

“Hoan hô!”

Lữ ngốc hoàn toàn không biết cái khó của hắn, nhảy cẩn lên ôm lấy cổ hắn chúc mừng. Âm thanh thanh thúy như tiếng chuông ngân khiến người cũng vui vẻ theo.

Thái Thần bất đắc dĩ nở nụ cười cưng chiều.

Tiết Mạch Nhi thẩn thờ về đến Tiết phủ, còn chưa đến được viện tử của mình đã bị chặn lại.

“Bây giờ là thời điểm nào muội không biết hay sao còn không biết lễ tiết chạy đến Duẫn vương phủ? Muội muốn cả Tiết phủ lâm vào dầu sôi lửa bỏng mới chịu à?”

Tiết Mục Đình nhíu mày nghiêm khắc răn dạy.

Vốn đã một bụng uất ức, Tiết Mạch Nhi trực tiếp vỡ bề.

“Vì sao chứ!?”

Nàng đỏ vành mắt mím môi ai oán: “Vì cái gì muội chỉ đi gặp bằng hữu ở trong miệng huynh lại nghiêm trọng như vậy!?”

“Muội cũng không làm chuyện gì xấu hổ không thể gặp người!”

Bị người rống lên như vậy sắc mặt Tiết Mục Đình cũng không dễ coi, giọng điệu bất giác nặng nề hơn: “Muội đúng là còn dám nói không biết xấu hổ!”

“Huynh…”

Tiết Mạch Nhi không tin được nhìn đại ca của mình, nước mắt oan ức không ném được rơi xuống.

Mọi lần đều sẽ khoan dung cho nàng, lần này Tiết Mục Đình không hề xuống nước mà giọng còn gắt hơn: “Muội có biết mới hôm qua thôi Tiết phủ ta xém chút là phạm tội khi quân hay không!”

“Muội không chỉ không khiến chúng ta bớt lo mà ngay thời điểm này còn tạo thêm chuyện. Ngày thường chúng ta quá nuông chiều muội cho nên muội mới còn tự cho là đúng đến mức này!”

Tiết Mạch Nhi bị mắng đến tủi thân khóc lớn, mặc dù không dám cãi lại đại ca nhưng trong lòng lại không cam tâm.

Vì cái gì nàng chỉ thích một người nam nhân, theo đuổi hắn thôi lại giống như làm chuyện đại nghịch bất đạo vậy!

Tại sao đến ca ca của nàng đều chỉ trích nàng!

Tiết Mạch Nhi cảm thấy vô cùng tủi thân, trong lòng lại càng khó chịu với Lữ Đông Miên.

Nàng không hiểu. Đã sớm không hiểu. Vì cái gì một người như vậy lại có thể cùng nàng tranh giành nam nhân. Mà giống như số phận đã an bài, nàng chưa từng có chút hảo cảm nào với Lữ Đông Miên cho dù là trước hay sau khi biết đến Thái Thần. Hiện tại lại càng thêm oán hận, hận không thể giết hắn, như vậy Thái Thần liền là của nàng rồi.

Tiết Mục Đình không hề biết thời điểm này người trước mặt không chỉ không hối cãi mà còn có tâm tư tâm tối như vậy. Nhìn muội muội từ nhỏ đã được mình cưng chiều lớn lên khóc đến hoa lê dái vũ bây giờ lại cảm thấy phiền chán. Ngẫm đến chuyện ngày hôm qua trong lòng vẫn còn bực bội, cũng không muốn nhiều lời với Tiết Mạch Nhi nữa.

“Quãng thời gian này muội tốt nhất nên an vị trong phủ cho ta.”

Hắn cũng không quên răn dạy tỳ nữ đi bên cạnh nàng: “Còn các ngươi nữa, trông coi chủ tử nhà các người kỹ vào cho ta.”

Tỳ nữ bên người Tiết Mạch Nhi sợ tái mặt vội vàng dạ thưa, sau đó hối hả mang theo Tiết Mạch Nhi đang khóc đến tức tưởi trở về.

Tiết Mục Đình nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, sắc mặt âm trầm rũ mắt ngẫm nghĩ gì đó một đỗi rồi mới hướng về phía viện tử của phụ thân mình mà đi.

Mười ngày sau sau lễ thưởng cúc phong ba, Lữ Tuần không tính là vui mừng mang đến một tin.

“Phụ hoàng đã quyết định để Lữ Dung đi Lân quốc.”

Mặc dù đây đã là chuyện trong dự liệu, tuy rằng trước đó đã xảy ra không ít trắc trở nhưng xem như đúng với ý của họ, cũng không có gì để bất ngờ.

Cái đáng nói là…

“Ngày đó ta sẽ là người phụ trách đưa Lữ Dung đến biên giới Thương quốc.”

Lữ Tuần nghiêm mặt nói.

“Vương gia ngài?”

Thái Thần có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Lữ Tuần có hơi nghiêm trọng gật đầu: “Đáng lý ra người phụ trách chuyện này nên là Lữ Hiện. Nói thế nào thì nó cũng không thể rơi xuống đầu ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.