“Không thể phụ tâm ý của Duẫn vương được.”
Thái Thần nói nhẹ như không.
“Nào, dù sao trận này chúng ta cũng thắng rồi.”
Lữ Tuần không chấp, cười ha hả nâng chén.
Thái Thần thuận theo cùng hắn cụng chén.
Lữ ngốc manh ngồi bên cạnh cũng không tha náo nhiệt, hớn hở bon chen vào.
Không khí đủ tốt đẹp, ai nấy đều vui.
Nhưng có nơi lại không vui nổi, tựa như điện Đông Cung.
“Giỏi cho một Thái Thần.”
Lữ Hiện sắc mặt vô cùng khó coi hằn hộc ném ra một câu này.
Người bên trong điện biểu tình cũng chẳng dễ xem.
“Thái tử, ta đã sớm nói người này sẽ làm ảnh hưởng đại nghiệp của người.”
Lại bộ thượng thư Đỗ Tung nghiêm nghị nói: “Thân phận của hắn rất đáng ngờ.”
“Nếu muốn hoàn thành đại nghiệp, người này không thể không trừ.”
Sắc mặt Lữ Hiện âm trầm khiến cho ngũ quan thô lỗ trở nên tối tăm, dữ tợn xấu xí thêm vài phần.
“Chuẩn bị đi. Vây cánh của Lữ Tuần, bất kể thế nào đều phải nhổ bỏ.”
…
“Miên Miên, đừng làm rộn.”
Thái Thần vô cùng bất đắc đĩ giữ chặt cái người đang ngồi trên người hắn, lôi kéo y phục của hắn không buông. Thế nhưng Lữ ngốc hôm nay lại là có chuẩn bị mà đến, nói đến có lý: “Hôm qua ngươi đã đáp ứng trở về sẽ chơi trò chơi với ta!”
“…”
Thái Thần không phản bác được, nhìn ngốc tử đang trề môi lên án mình, bởi vì mới ngủ dậy mà vạt áo không nghiêm chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3516467/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.