Chương trước
Chương sau
Vốn tưởng là một hồi nhạc đệm bất ngờ mà thôi…

“…”

Thái Thần đần người nằm trên giường, đối với tiểu tử nào đó mặt dày đòi ở lại, đang cùng hắn nằm trên một chiếc giường thật lâu vẫn chưa hiểu vì sao mọi thứ lại phát triển đến mức này.

Nhưng thật ra quá trình rất đơn giản.

“Ta muốn ngủ ở đây, được không?”

“…”

Sau đó thì hắn đã thấy mình nằm ở trên giường rồi.

Nghiêng đầu nhìn ngốc tử từ lúc được hắn đồng ý liền tự giác trèo lên giường, nằm vào một góc bên trong, quy quy củ củ.

Mà hắn đồng ý bao giờ?

Thái Thần nhức nhức cái đầu, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được hắn đã đồng ý lúc nào. Trong đầu hắn chỉ nhớ mỗi một đôi mắt to tròn trong suốt như mắt con thỏ thôi.

“…”

Hắn bị thao túng chắc luôn.

Sột soạt…

Bỗng nhiên một tiếng động rất khẽ vang lên, đợi hắn nhìn lại đã thấy ngốc tử bên cạnh vốn nằm rất nghiêm chỉnh bây giờ đã lăn tới bên người hắn, dán vào cánh tay hắn.

“…”

Nhìn khuôn mặt đơn thuần không chút tạp chất kia, tự nhiên Thái Thần cảm thấy mình bị lừa rồi.

Tức cười, hắn vươn tay đi nhéo mặt tiểu ngốc.

“Ưm…”

Tiểu ngốc mắt vẫn nhắm nhưng lầm bầm kháng nghị hất tay hắn ra, môi còn dẩu lên. Sau đó lại tiếp tục dán chặt vào tay hắn, một bộ muốn đi tìm chu công tiếp.

Thái Thần im lặng nhìn màn giường một lúc lâu mới cam chịu để cho y dán vào.

Một đêm khó tưởng bình yên.

Sáng hôm sau tỉnh lại hắn đã thấy trong lòng nằm một con tiểu ngốc tử.

“…”

Thái Thần cảm thấy mình đã kinh đủ sóng gió rồi, không có bất ngờ lâu đã thản nhiên đẩy con thỏ trong lòng ra rồi nhảy xuống giường.

Tiểu ngốc kia sau đi hắn đi cũng không tỉnh lại mà tiếp tục vùi mình vào trong chăn, nửa ôm chăn phì phì ngủ tiếp.

Có lẽ cuối thu thời tiết bắt đầu trở lạnh cho nên y theo bản năng liền dán lại gần hắn, thanh niên nam tử khí huyết mãnh liệt, nhiệt độ thân thể cao là không cần bàn cãi, quả thật là ấm lô trong mùa đông.

Thái Thần day day trán, quyết định mặc kệ y.

Cùng lắm hắn chỉ cảm thấy khó hiểu tại sao mình có thể ôm một người xa lạ ngủ cả đêm mà không thấy khó chịu chút nào.

Từ lúc gia quốc bại vong dưới tay tặc thần, hắn làm người phiêu bạt nay đây mai đó luôn cảnh giác với tất cả, chỉ sợ người ta nhận ra mình, nhận được ám toán. Đã khi nào cùng người ngủ chung giường? Khi còn nhỏ hắn cũng chưa ngủ với huynh đệ cùng chung dòng máu như vậy.

Nghĩ mãi không ra, Thái Thần không nghĩ nữa, ngược lại hắn lù đù quy cho việc là do thân thể kia rất mềm, lại thơm, ôm rất thoải mái. Khụ.

Lúc đi ra khỏi phòng, hắn bỗng nhiên nghe thấy bên kia tường viện của hắn có tiếng người náo động lộn xộn.

“Có chuyện gì bên ngoài vậy?”

Vừa lúc có nô bộc bên trong viện xách nước về chuẩn bị phục vụ chủ nhân rửa mặt, hắn liền hỏi.

Nô bộc kia liền cung kính đáp: "Thái công tử, là thế này. Niên vương đêm qua lại không thấy đâu nữa cho nên sáng ra cả hai vương phủ đã nháo nhào đi tìm rồi.

“…”

Thái Thần đã muốn ngờ ngợ được rồi nhưng vẫn rất cạn lời.

Sau đó hắn dùng giọng điệu bất đắc dĩ đến chính mình cũng không nhận ra nói với nô bộc: “Ngươi đi báo với bên ngoài rằng Niên vương đang ở chỗ ta. Ừm… Đang ngủ.”

Nô bộc đần mặt ra một lúc lâu. Nhưng sau đó hắn vẫn nghe lời chạy vội ra ngoài.

Thái Thần nhìn mà bất lực. Xem ra bọn họ đã tìm rất lâu, nôn nóng sắp chết rồi đi.

Cũng không trách họ được. Để lạc mất chủ tử tội này không nhẹ chút nào.

Một hồi sau hắn đợi được Lữ Tuần tự mình đến.

“Thái huynh. Nghe nói hoàng đệ của ta ở đây?”

Lữ Tuần điệu bộ còn rất thong dong, không có giống vội vội vàng vàng lo lắng tìm người. Cũng có thể là do đã tìm được rồi, lại phải giữ khí chất trước mặt mình đi.

Thái Thần không có nghĩ nhiều hơn, gật đầu đáp: “Người ở chỗ ta. Đêm qua đã ở đây một đêm.”

Lữ Tuần có chút muốn đỡ trán: “Ầy, Thái huynh đừng trách nhé. Đệ ấy chỉ ngốc chứ không có tâm cơ gì đâu.”

Thái Thần lắc đầu: “Không sao.”

Hai người lại trò chuyện một đỗi Lữ Đông Miên mới từ trong phòng mơ màng đi ra. Một bộ như đang mớ ngủ, một đường xiên vẹo đi tới, như thể đang xác định mục tiêu. Sau đó y ngồi thẳng lên đùi Thái Thần, rút người vào lòng hắn thành một cục tròn vo.

“…”

“…”

Không chỉ Thái Thần mà Lữ Tuần cũng đơ ra.

“Khụ… Đông Miên, đệ làm gì thế?”

Lữ Tuần vừa tức cười vừa bất lực hỏi.

Nhưng ngốc tử kia cứ như không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu vào ngực Thái Thần, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

“Ha ha, Thái huynh, hình như hoàng đệ ta rất thích ngươi đấy.”

Lữ Tuần lại không có câu nệ, cười hớn hở nhìn Thái Thần bày tỏ.

Thái Thần một mặt bất đắc dĩ nhưng không có đẩy người ra mà nhìn Lữ Tuần đang cười khó lường nhìn mình hỏi: “Y vẫn luôn như vậy sao?”

Ai cũng dính?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.