Thương quốc lúc đó nhân tài lớp lớp cũng vì được hoàng đế có cái nhìn xa trông rộng đốc thúc, việc làm của Lữ Tuần không tính đi ngược ý vua, ngoại lệ còn có ý lấy lòng, thể hiện quan điểm của mình.
Đêm đó Thái Thần ở trong vương phủ lại càng sâu sắc cảm thấy nhớ nhung quảng thời gian trước đây lúc mình vẫn còn là một hoàng tử, ở trong nhóm con vua cũng là tài năng xuất chúng.
Ai mà ngờ một trận binh biến bất chợt khiến hắn mất nước nhà tan, huynh đệ mặc dù không thân cận nhưng đều nằm lại hoàng cung, bên trong vũng máu, cũng chỉ còn lại mình hắn chật vật chạy thoát, lại vẫn còn nhớ mối thù đoạt gia, nghĩ cách đoạt về.
“Ngươi là ai?”
Bỗng nhiên bên tai hắn nghe thấy một âm thanh thật mềm mại trong trẻo.
Thái Thần giật mình nhận ra mình vậy mà thất thần, còn là ở nơi không rõ có an toàn hay không, đó là điều tối kỵ cỡ nào đối với một người hành tẩu giang hồ như hắn. Nhưng chưa đợi hắn tự khiển trách mình thì tầm mắt đã đối diện với một đôi mặc mâu trông như biển sao trên trời, hắn cứng người tại chỗ.
Chủ nhân của đôi mặc mâu kia lại mang theo biểu tình ngốc nghếch cùng một chút thưởng thức mở to mắt nhìn hắn tìm tòi. Một thân hoa phục quý khí tuy có chút bẩn vì không biết đã cọ vào chỗ nào cũng không che đậy được sự đơn thuần đến có phần khờ dại của y.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3494447/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.