Là người có ý kiến với Lữ Đông Miên nhất, luôn cảm thấy y là gánh nặng của Thái Thần, Thái Tuyên so với ai còn chấn động hơn, lòng ngực như bị tảng đá đè nặng khi thấy Lữ Đông Miên không chút do dự xả thân vì Thái Thần. Nhưng ông thật sự cảm thấy may mắn vì Thái Thần không sao. Ông đã hứa với lão gia phu nhân sẽ chăm sóc cho hắn, ông chỉ có thể liều mạng làm, cũng chỉ có thể làm một chuyện đó là cả đời nhớ ơn của Lữ Đông Miên mà không phải nhìn Hầu gia đi cùng.
Nhìn Thái Thần như người mất hồn, đôi mắt ông đỏ ửng đau lòng thuyết phục: “Hầu gia, Lữ công tử sẽ không muốn thấy ngài chết!”
“Hầu gia, tỉnh lại đi!”
“Tiêm Nhi, lễ nghi đâu?”
Nàng nghiêm trọng trách mắng.
Tiêm Nhi lại như không nghe thấy, vội vã lao đến bên giường nhìn nàng hoảng hốt nói: “Lữ Đông Miên chết rồi!”
“Cái gì?”
Tiết Mạch Nhi bật người dậy kinh dị nhìn nàng ta.
Tiêm nhi không đợi nàng hỏi đã dăm ba lời nói hết những gì mình biết.
Tiết Mạch Nhi nghe xong cả người cũng bàng hoàng ngồi ở trên giường một lúc lâu.
Lữ Đông Miên chết rồi… Thiếu niên hồn nhiên có nụ cười trong sáng nhất thế gian kia đã chết. Không đợi nàng làm cái gì đã chết trước…
Cũng tốt, nàng không cần phải đắc tội Thái Thần mà vẫn có thể lên làm đương gia chủ mẫu, phu nhân Hầu phủ…
Mười tháng sau, cả kinh thành gần như bị nhấn chìm trong nổi sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3493464/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.