Hắc Long vệ, đó là tinh anh sĩ tử bên cạnh hoàng đế. Không ai biết bọn họ có bao nhiêu người, chỉ biết đó là sĩ tử truyền thừa từ thời thái thượng hoàng đến giờ, số lượng không còn nhiều nhưng tuyệt đối trung thành với hoàng đế, thường bảo vệ bên cạnh hắn. Không ngờ Mạch Chẩm lại ngoan độc phái ra tận bốn người chỉ vì muốn giết hắn.
“Không, Hầu gia!”
Thái Tuyên làm sao có thể bỏ lại hắn, vừa đẩy Lữ Đông Miên về giữa đám người Đông Tử vừa đánh về phía bốn tên Hắc Long vệ.
Đừng nói ông, Lữ Đông Miên cũng không muốn đi.
Y bị bảo vệ ở giữa, vừa tận lực khiến cho mình không ảnh hưởng người khác vừa đưa mắt dõi theo cuộc chiến trên vách núi.
Thái Thần đánh với bốn người kia không hề thấy rơi vào thế hạ phong. Nhưng khí thế của bốn người kia lại vô cùng hung hăng, cứ như đang muốn dùng đấu pháp đổi mạng để đổi lấy thương tích trên người Thái Thần. Lữ Đông Miên càng xem càng đứng ngồi không yên.
Lúc sau bởi vì có Thái Tuyên kéo đi một người, áp lực của Thái Thần nhỏ hơn một chút. Nhưng mà Lữ Đông Miên không hề thấy lạc quan khi mà Thái Thần bắt đầu bị thương nhiều hơn.
Trái tim y đập pang pang, hoảng hốt khi thấy hình ảnh đó. Y muốn làm gì đó, như bảo vệ hắn chẳng hạn.
Trong tim y như luôn có một tiếng nói thúc giục y phải đặt sống chết Thái Thần lên hàng đầu, trên cả tính mạng của mình.
Y có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491444/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.