Xoạt!
“Hầu gia!”
Giữa cảnh đêm im lìm như vậy, một chút động tĩnh đều như được khuếch đại vô tận. Lúc nó vang lên không rõ phát ra từ nơi nào, Đông Tử đầy mặt nghiêm trọng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh vừa thấp giọng nhắc nhở Thái Thần.
Thật ra không cần hắn, Thái Thần vẫn tự nghe được.
“Không đúng!”
Thời điểm Lữ Đông Miên còn chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên Tây Tử bay nhanh nói: “Không phải người của chúng ta!”
Sắc mắt mấy người Đông Tử đồng loạt đại biến.
“Chúng ta cách Thái Tuyên còn bao xa?”
Thái Thần ngược lại còn bình tĩnh hỏi.
“Còn chưa tới một phần tư dặm.”
Nam Tử căng da đầu nói, tay cầm cán kiếm vô thức buột chặt.
“Toàn lực tiến về nơi đó. Nam Tử nghe xem đối phương có bao nhiêu người?”
Sau lời nói của hắn buông xuống, hai người Tây - Nam Tử đồng loại tăng nhanh bước chân. Đông Tử ngược lại không nói hai lời cõng Lữ Đông Miên trên lưng. Bốn người bước chân như bay lướt qua khu rừng.
Lữ Đông Miên từ đầu không kịp phản ứng cho tới sau đó vậy mà có thể im lặng ngậm chặt miệng không nói tiếng nào. Lúc bị Đông Tử bất thình lình cõng lên y không có giãy giụa theo phản xạ, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ hắn, tận lực không để cho mình ảnh hưởng bước chân và hành động của hắn. Mặc dù y không nhìn thấy nhưng y có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cùng cảm giác đối với xung quanh. Y biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491442/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.