Lúc này bên ngoài mặt trời đã xuống gần hết, không còn thấy rõ nữa. Thứ nó để lại chỉ là một bầu trời vàng rực màu trứng muối mang theo vẻ ảm đạm được ẩn giấu bên dưới. Thái Thần im lặng nhìn phương xa giống như còn ẩn giấu hung hiểm khó lường một đỗi rồi mới thu hồi tầm mắt, càng không nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh mà mang theo Lữ Đông Miên dần dần tiến vào khu rừng kế bên.
Đi cùng họ là mấy người Đông Tử. Hai người phụ trách mang xe lăn của Thái Thần vượt qua chướng ngại quá khó đi trên đường, hai người lại thị tùy bên cạnh, phân công rõ ràng lại không khiến người ta hoài nghi vì sao đi dạo thôi lại phải mang nhiều người như thế. Phải biết rằng cả khu săn bắn này đều là cấm vệ của hoàng cung, “vô cùng an toàn”.
Lữ Đông Miên mặc dù không biết rõ nhưng y cảm nhận được không khí trầm trọng, cẩn thận của mấy người Thái Thần. Y cũng dần thận trọng trong lòng. Tuy rằng Thái Thần vì để che tai mắt vẫn câu được câu chăng nói chuyện với y.
“Phía Tây khu rừng này có một kỳ cảnh rất đẹp.”
“Là gì vậy?”
Lữ bạch ngọt lâu lâu vẫn bị y lôi kéo mà tò mò đáp lại.
“Lúc trời chợp tối sẽ có đơm đớm xuất hiện thành đàn, phủ kín một góc rừng.”
Thái Thần miệng thì nói chuyện với y nhưng tai lại nghe tám hướng. Biểu tình gì đều bị lớp hóa trang trên mặt che đậy gần hết, khiến người ta không thể nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491441/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.