Chương trước
Chương sau
“Im miệng!”

Tiết Mạch Nhi mặt đã sớm trầm như sương đêm nhưng vẫn lạnh giọng quát bảo thị nữ đang oán thán.

Tiểu thị nữ kia vẫn còn không cam lòng: “Nhưng mà tiểu thư đã đứng đây...”

Nàng ta nói đến đây thì vô tình đụng vào ánh mắt lạnh lẽo của Đông Tử đang canh giữ trước phòng như mọi khi, âm thanh liền tắt nghẽn trong cổ họng, mặt mũi tái mét vội vàng cúi đầu.

Tiêm Nhi đứng bên cạnh lấy lý do thị tùng mà nép bên người Tiết Mạch Nhi, giữ cánh tay nàng, dùng cách này chống đỡ cho thân hình của nàng vì đứng lâu mà hơi chút lung lây.

Lý do họ có mặt ở đây là vì lễ tiết. Theo đúng lễ nghi thì ngày đầu tiên về nhà trượng phu phải dâng trà cho công công bà bà còn có chánh thất. Vốn dĩ Tiết Mạch Nhi không muốn đi chịu mất mặt nhưng vẫn đi, cứ cho như chánh thất không chịu dậy sớm thì cùng lắm cho bọn họ về là được, khi nào Lữ Đông Miên tỉnh lại nói. Kết quả đám người Đông Tử giống như muốn ra oai với họ, một đám như đầu gỗ không biết gì, chỉ đần mặt đứng đó như môn thần.

Tiết Mạch Nhi đi không được, vào không xong, chưa từng chịu khổ như vậy móng tay bên dưới vạt áo thật sự là bị bấm đến trắng bệch.

Nếu không phải gia giáo quản nghiêm, nàng đã phủi tay bỏ đi.

Bên trong phòng Thái Thần đều rõ nhưng không hề lên tiếng, sau đó giống như cảm thấy đủ, hắn nhìn người bên cạnh ngủ đến mặt nhỏ hơi phồng lên, mềm mại no đủ. Hắn vừa đưa tay chọt nhẹ lên má y, miệng lại vang lên âm thanh khụ khụ như bệnh nặng khổ sở gọi người bên ngoài.

“Đông Tử...”

Lữ Đông Miên bị âm thanh của hắn làm phiền, lông mày như vẽ khẽ nhíu lại, nhưng chưa có tỉnh. Có lẽ do đêm qua bị dằn vặt dữ quá.

“Hầu gia.”

Đông Tử thấp giọng đáp một tiếng.



“Để họ về đi, không cần dâng trà.”

Tiết Mạch Nhi ở bên ngoài nghe thấy rõ. Không biết trong lòng là thở phào thỏa mãn hay bất mãn, nàng lại bỗng nhiên nói: “Hầu gia, vậy thiếp xin phép. Buổi trưa thiếp sẽ đến hầu hạ Hầu gia và phu nhân dùng thiện.”

Nói xong Tiết Mạch Nhi không đợi ai tiễn đã nhấc làn váy lên quay đầu rời khỏi tư viện của Thái Thần.

“Tiểu thư, sao phải hầu hạ chứ?”

Thị nữ bên cạnh lại bất bình khó hiểu.

Tiêm Nhi thấy Tiết Mạch Nhi không đáp mà chỉ đăm chiêu như đang suy nghĩ thì đứng ra dạy bảo thị nữ nhỏ: “Không biết lớn nhỏ! Chuyện của chủ tử là việc chúng ta có thể hỏi sao?”

Tiểu thị nữ lập tức câm miệng.

So với chúng thị nữ bên cạnh Tiết Mạch Nhi không hiểu thì người của Hầu phủ lại hiểu ý nghĩ của nàng.

“Xem ra Tiết Mạch Nhi này không muốn an phận sống ở Hầu phủ rồi.”

Thái Tuyên khẽ bày tỏ. Ông đứng bên cạnh, tầm mắt luôn hướng lên người Lữ Đông Miên đang miệng nhỏ dùng điểm tâm sáng, chỉ thiếu khắc trên đó một đóa hoa. Không biết là đang nghĩ cái gì trong lòng.

Thái Thần không bận tâm. Lúc này hắn đã tô điểm cho mình về hình dạng lúc bị bệnh, so với Lữ Đông Miên dùng bữa sáng nhanh hơn mà lúc này đã ngưng ăn, ngồi trên xe lăn nhàn nhã nhìn phu nhân của hắn giống như con thỏ từng ngụm hút cháo vừa nói: “Nếu nàng thông minh thì sẽ không đi đắc tội với hoàng đế.”

“Ổ, lão không hiểu.”



Thái Tuyên nghi hoặc, ánh mắt rốt cuộc dời khỏi người Lữ Đông Miên mà nhìn Thái Thần.

“Thánh chỉ của hoàng đế khi ban ra ý đồ rõ ràng là muốn nàng ta khiến cho Hầu phủ náo nhiệt một chút. Bất kể Tiết Mạch Nhi có là người của hoàng đế hay không thì vì thượng thư phủ nàng ta vẫn phải thông minh ra. Cho dù nàng ta có sớm bất mãn trong lòng đối với hoàng đế.”

Thân là đích nữ lại phải làm một con cờ thí cho hoàng đế, người như Tiết Mạch Nhi sao có thể không bất mãn.

Như vậy nàng ta vừa phải khiến hoàng đế vừa lòng, vừa muốn phát tiết khó chịu trong lòng, đã định sẽ không ngồi yên không làm gì.

Quả nhiên buổi trưa Tiết Mạch Nhi liền đúng giờ tới cửa, như đã nói hầu hạ họ dùng bữa. Nhưng mọi chuyện có vẻ không đúng như họ đã nghĩ.

“Hầu gia, phu nhân.”

Tiết Mạch Nhi búi tóc, ăn mặc không chút nào chê trách được hành lễ với bọn họ.

“Khụ... Ngồi xuống đi.”

Thái Thần vẫn một thân bệnh tật đó, cũng không tỏ ra khó chịu với Tiết Mạch Nhi mà thản nhiên cho nàng ngồi.

Tiết Mạch Nhi không mất lễ tiết nhún người với hắn rồi mới ngồi xuống. Sau đó không hề nhìn ngó nhìn nghiêng đánh giá Lữ Đông Miên đang trắng trợn dùng đôi mắt tò mò nhìn mình mà bắt đầu thật sự hầu hạ họ ăn cơm.

“Hầu gia, ngài ăn cái này, rất tốt cho thân thể.”

Vì chiếu cố “bệnh” của hắn mà Hầu phủ toàn làm những món thanh đạm, vừa nhạt miệng vừa khó nuốt mặc dù nó vẫn đẹp mắt như mĩ vị nhân gian. Coi như vì thể hiện sự hài hòa, cả Lữ Đông Miên cũng phải cùng ăn những món này với hắn.

Tiết Mạch Nhi gắp thịt gắp rau, tư thái không thể chê trách. Càng không bỏ qua Lữ Đông Miên, một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân, làm như mình thật sự chấp nhận thân phận thiếp thất này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.