Túm cái quần lại trong lòng chúng nhân gia Hầu phủ còn thắc mắc cái gì thì chính là tại sao Hầu gia không trực tiếp ăn tươi nuốt sống cái con Lữ Đông Miên kia luôn.
Thật khó hiểu.
Lại không ai dám can đảm mở miệng đi hỏi.
Lữ công tử bây giờ chỉ kém một nước không chổng mông lên cho phu quân của y làm thì chỗ nào cũng bị sờ qua liếm qua rồi.
Hiện tại y nằm dưới thân hắn chính là vạt áo mở rộng chỉ có tác dụng lót sàn chứ không có tác dụng che chắn, toàn thân trơn láng bị đè lên. Người bên trên ngược lại dáng dấp vẫn chỉnh tề, ngoại trừ tóc tai tán loạn chồng chéo lên cùng với người bên dưới cùng đũng quần phồng to thành một cái lều cao cao luôn chọc vào bắp đùi non mềm nhạy cảm cọ chút là đỏ của Lữ Đông Miên thì quả thật là đối lập một trời một vực với y.
Nhưng chính cái sự khắc chế đầy đè nén này của hắn mới càng khiến cho người ta hoảng sợ.
Sợ một khắc không chút ý sẽ bị núi lửa phun trào cuốn phăng đi mất lúc nào không hay.
“Huynh... Không khó chịu sao?”
Ai biết chính là ở đây luôn có một người thích tìm đường chết, đơn thuần đến mức khiến người ta bật cười.
Thái Thần nhìn thẳng vào đôi mắt thuần tịnh của y, không nói gì.
Tiểu tử kia còn rất chân thành bày tỏ: “Ta biết nhất định rất khó chịu.”
Vì y đã trải qua rồi a.
Mới đây nè, hôm trước nữa, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491432/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.