Chương trước
Chương sau
“Ý ngươi là nhà ta có lẽ ở Hành Thổ?”

Lữ Đông Miên vô thức mở to đôi mắt thuần tịnh lại không cho người ta vẻ ngốc nghếch mà chỉ là đơn thuần tri thức kia.

Cách nói này có lẽ không sai. Bởi nếu xa hơn ai có thể tin được Lữ Đông Miên có thể sống được trong trạng thái bất tỉnh không biết gì chứ.

Lữ Đông Miên không biết chuyện này, nhưng một khắc sau y lại ủ rủ xuống: “Mặc dù nghe rất náo nhiệt nhưng nơi này cũng phức tạp quá a.”

Y không có trí nhớ, lạc vào nơi này khó nói là tốt hay xấu. Có khi còn chưa tìm được thân nhân đã bị thổ phỉ bắt đem bán.

“...”

Có cảm giác hương vị bất đắc dĩ đều lan ra xung quanh. Ai cũng cảm nhận được sự bất lực của y, nhưng lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy rất muốn cười.

Cười trên sự đau khổ của người khác, rất quá đáng!

Nhưng chẳng đợi họ an ủi, rất nhanh y lại lên tinh thần, đầy kỳ vọng nhìn Thái Thần hỏi: “Các ngươi sẽ rời khỏi đây, vậy có thể mang thêm ta không!?”

“...”

Tư duy này nhảy vọt nhanh dữ thần.

“Chỉ cần mang ta đến nơi có người sinh sống là đủ rồi!”

Yêu cầu này không phải không được...

“Ta có thể trả thù lao!”



Nói đến đây thì chạy đi lụm con gà mình khổ công lắm mới săn được, như hiến vật quý đến trước mặt Thái Thần hỏi: “Nó được không!?”

“...”

Thái Thần bị đôi mắt sáng trong đến ngốc nghếch kia làm thất thần, nhất thời không kịp đáp lại.

Hắn không đáp lại khiến Lữ Đông Miên hiểu lầm, lập tức héo rũ: “Không được sao...”

“Nhưng ta chỉ có thể cho thứ này... Đây là lần đầu tiên ta săn được đấy, ta còn chưa ăn được bữa thịt nào nữa. Mấy hôm trước chỉ ăn rau dại và nấm...”

Lữ Đông Miên có thể cảm giác được trong năm người họ Thái Thần là người quyết định mọi thứ. Quá trình tiếp xúc nãy giờ cho y cảm giác Thái Thần rất thương xót y, cho nên y liền vô thức bày ra vẻ đáng thương nhất trước mặt hắn. Nếu hắn không đồng ý...

Thái Thần “giàu lòng thương xót” bất thình lình bị sự thê thảm của y tập kích, quả thật là có bị nó chạm một cái không nặng không nhẹ vào đáy lòng nhưng không thể bỏ qua. Nhìn lại dáng vẻ ủ rủ đáng thương của y, môi hắn mấp máy vài cái, lại không thể nói được lời nào ngoài một chữ: “Được.”

Vốn hắn cũng không phải không định đồng ý. Nhưng hắn cảm thấy vào lúc này một chữ kia lại dễ khiến người trước mặt vui vẻ hơn thiên ngôn vạn ngữ nào, không khiến người ta cảm thấy hắn lạnh nhạt, lại chỉ cảm thấy từ đó toát ra vô vàng sự đảm bảo.

Quả vậy...

Nhìn nụ cười thanh tân xán lạn kia, mãi thật lâu về sau Thái Thần vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng mặc dù khắc sâu đến mấy hắn vẫn không ngờ được lần thứ hai gặp lại Lữ Đông Miên cảnh tượng sẽ là thế này...

“Dừng! Ngừng kiệu!”

Trong tiếng kèn vui vẻ của đội rước dâu, âm thanh của bà mối hớn hở vang lên bất kể mối lương duyên này có là cam tâm hay gượng ép mà thành.

Chiếc kiệu hoa tám người nâng dưới hiệu lệnh của bà ngừng lại, đoàn rước dâu cũng thế, nhưng tiếng nhạc vẫn ầm ĩ cả mấy con phố vẫn còn nghe được, phía trước cổng phủ Thái Thần Hầu lại càng khỏi phải nói.

Xung quanh Hầu phủ tụ tập thật nhiều dân chúng đang vây xem, nửa muốn nhìn thấy Hầu gia của họ sau khi bệnh nặng là dáng vẻ gì, nửa muốn xem nam phu nhân sẽ cưới vào cửa hôm nay của hắn là nhan sắc thế nào.



“Lữ phủ thật sự gả tam thiếu gia của nhà họ tới Hầu phủ để xung hỉ?”

Giữa lúc đó xung quanh vẫn còn có những tiếng xì xầm về tính chân thật của chuyện này.

“Còn thế nào nữa. Lữ phủ chỉ là một phủ Thị Lang, lấy lòng còn không kịp sao dám nói không chịu theo.”

“Hơn nữa đây là do hoàng thượng đích thân khâm điểm, chính thiên giám xem bát tự mà định ra.”

“Ta còn nghe nói...”

Bỗng nhiên có người nhỏ giọng như sợ người ta nghe thấy mà thì thầm: “Vị thiếu gia này của Lại bộ Thị lang không được yêu thương cho lắm, vốn chính là của tiểu thiếp sinh ra. Mấy tháng trước không hiểu vì sao lại mất tích, may mắn tìm về được nhưng lại mất trí nhớ, tính tình đại biến. Đối với hôn sự này y chưa từng phản đối, bảo đi là đi, bảo ngồi là ngồi. Lại bộ Thị lang chỉ sợ phải đánh ngất cũng muốn đưa người đi, kết quả vị thiếu gia này không đợi cưỡng ép đã chủ động ngồi lên kiệu hoa.”

“Thật vậy ư?”

“Thật còn hơn trân châu... Thôi thôi, nam phu nhân muốn xuống kiệu rồi!”

Mắt thấy vừa dứt lời, bà mối đã đi tới trước cửa kiệu hoa, vén rèn cho người bên trong.

Đầu tiên là một bàn tay thâm dò đỡ lấy rèn kiệu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

...

Tiểu kịch trường:

Hầu gia: Phu nhân, nắm tay. Nắm rồi thì không được buông ra nữa.

Hầu phu nhân: “”∆””
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.