“Ý ngươi là nhà ta có lẽ ở Hành Thổ?”
Lữ Đông Miên vô thức mở to đôi mắt thuần tịnh lại không cho người ta vẻ ngốc nghếch mà chỉ là đơn thuần tri thức kia.
Cách nói này có lẽ không sai. Bởi nếu xa hơn ai có thể tin được Lữ Đông Miên có thể sống được trong trạng thái bất tỉnh không biết gì chứ.
Lữ Đông Miên không biết chuyện này, nhưng một khắc sau y lại ủ rủ xuống: “Mặc dù nghe rất náo nhiệt nhưng nơi này cũng phức tạp quá a.”
Y không có trí nhớ, lạc vào nơi này khó nói là tốt hay xấu. Có khi còn chưa tìm được thân nhân đã bị thổ phỉ bắt đem bán.
“...”
Có cảm giác hương vị bất đắc dĩ đều lan ra xung quanh. Ai cũng cảm nhận được sự bất lực của y, nhưng lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy rất muốn cười.
Cười trên sự đau khổ của người khác, rất quá đáng!
Nhưng chẳng đợi họ an ủi, rất nhanh y lại lên tinh thần, đầy kỳ vọng nhìn Thái Thần hỏi: “Các ngươi sẽ rời khỏi đây, vậy có thể mang thêm ta không!?”
“...”
Tư duy này nhảy vọt nhanh dữ thần.
“Chỉ cần mang ta đến nơi có người sinh sống là đủ rồi!”
Yêu cầu này không phải không được...
“Ta có thể trả thù lao!”
Nói đến đây thì chạy đi lụm con gà mình khổ công lắm mới săn được, như hiến vật quý đến trước mặt Thái Thần hỏi: “Nó được không!?”
“...”
Thái Thần bị đôi mắt sáng trong đến ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491419/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.