Giống như không nhìn thấy biểu tình khó đỡ của bốn người Đông Tử, Lữ Đông Miên trước sau vẫn nhìn Thái Thần, người này đối với câu trả lời của y trong mắt chỉ lóe lên một tia ánh sáng y không hiểu tiếp tục thổ lộ: “Lúc tỉnh lại ta đã thấy mình ở bên cạnh hồ.”
Lữ Đông Miên cho rằng đó là cái hồ, bởi vì y không có khả năng nhìn thấy đoạn nối dài đã bị rừng cây che khuất. Y còn rất nhiệt tình miêu tả cho họ.
“Chính là cái hồ cách đây trăm trượng. Có lẽ ta bị dạc vào nơi này, sau đó không biết nên đi ra thế nào nên đã ở lại đây.”
“Các ngươi là người ở ngoài đúng không? Có thể cho ta biết cách làm sao ra ngoài không? Còn có nơi này là chỗ nào, quốc gia tên gì... A đúng rồi, ta gọi là Lữ Đông Miên.”
Mãi nói một tràn dài Lữ Đông Miên mới nhớ mình chưa giới thiệu bản thân mà vội vàng bổ sung. Cử chỉ này quả thật có hơi vô lễ. Nhưng ở trong mắt Thái Thần, người trước mặt hắn trước sau đều là một biểu tình tự nhiên như gió xuân, không chút câu nệ hay ngượng ngùng xấu hổ. Sự sạch sẽ đó khiến người ta không bài xích, không nỡ chối từ hay trách mắng.
Trong lòng năm người không khỏi đều có một suy nghĩ: Người này là người thế nào?
Khí chất kia cứ như công tử thế gia được nuôi dưỡng trong phòng kín, không nhiễm phong sương, đứng dưới sương lại không nhuốm bụi trần. Thanh thuần sạch sẽ như ngọc châu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-thien-dinh-vo-thuong/3491418/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.