Nàng rốt cuộc không hiểu, hắn phát điên chuyện gì.
"Ta không bi..." - Ngay ở chữ cuối, mũi kiếm của hắn đã chĩa vào thẳng yết hầu của nàng.
"Còn dám nói không biết nữa!" - Hắn quát.
Đương nhiên nàng không dám nói, nhưng nàng cũng không biết nói gì hơn.
"Cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác thế nữa!".
Vậy thì nàng thật sự không biết làm gì rồi.
"Quán Phong à, nếu ngay từ đầu đã không tin ta, hà tất ngài còn cứu mạng rồi đưa ta đến vùng đất hoang vu này vậy chứ?".
Trông vẻ uỷ khuất của nàng, hắn cảm thấy lòng hắn mềm nhũn ra như nước. Hắn rút đao lại, đành phải thừa nhận, nếu thật sự có mưu đồ, kế hoạch của nàng có quá nhiều kẽ hở.
"Bỏ đi".
Lúc này hắn nhìn xuống thấy hai ngón chân cái trắng trẻo mập mạp của nàng đang vê lấy nhau.
"Nếu ngài đã để ý đến vậy, hay là chúng ta đừng đi chung với nhau nữa? Ngài chỉ cần báo Thiên Dịch đến đón ta là được rồi".
"Thiên Dịch?" - Hắn vô cớ nóng giận - "Nàng và hắn ta có quan hệ gì?".
"Có thể coi ta như vị hôn thê của hắn. Ta đã hứa sẽ kết hôn với Thiên Dịch rồi!".
Hai tay hắn bỗng siết chặt lại. Hắn thận trọng nhớ lại, không phải vị hôn thê của Thiên Dịch là tiểu thư của Kinh Châu Phủ sao? Mà hắn đã gặp nàng ta rồi, dáng vẻ đâu phải như thế này đâu?
"Nàng là tiểu thư Kinh Châu phủ à?".
"Không... ta... ta không phải"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.