"Vậy hắn và muội có nói gì không?" - Băng Lan tỉ hỏi nàng
"Không, muội và hắn không còn gì để nói cả, chỉ nhìn một cái rồi đi thôi".
Băng Lan nhìn thấy hai khoé mắt đỏ hoe của nàng, dự là hôm qua đã khóc không ít. Chỉ mới một thời gian trôi qua mà trông Ngọc Diệp đã tiều tuỵ như vậy, người nàng nhỏ còm nhom, giống như gió cũng có thể thổi bay đi vậy.
"Ngọc Diệp, ta biết hiện giờ quan hệ giữa muội và Thành chủ không được tốt, nhưng vì đứa con này, muội phải cố gắng bảo trọng một chút".
Ngọc Diệp thở hắt ra một hơi.
"Muội đã cố gắng nghĩ thoáng ra rồi. Dù sao thì muội và hắn cũng đã cạn tình cạn nghĩa, nhưng đứa bé này vô tội. Muội chẳng hiểu sao nó lại khó nuôi như vậy, có thể là đến nó cũng biết cha nó không cần nó nữa nên không muốn ra chăng?".
"Nếu hắn không quan tâm đến muội thật sao còn đưa muội đến ở chỗ ta tịnh dưỡng mấy ngày làm gì?".
Nàng cười trừ. Nàng vốn hiểu, đây chắc chắn là do Đông Du cầu tình giúp nàng, chắc thấy nàng ở trong cung lạnh lẽo, tịch mịch quá nên đã xin cho nàng qua ở đây.
Dẫu sao thì ở đây ít nhất nàng không phải sợ đi ra ngoài gặp phải hắn và Hoa Nguyệt.
Nếu hắn thật sự còn để tâm đến nàng thì hắn ít ra đã đến thăm nàng một lần rồi. Nhưng không có. Hắn có thể không cần nàng, nhưng đến con hắn cũng không cần luôn sao?
"Ngọc Diệp, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-that-sung-cua-thanh-chu-dai-nhan/2424472/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.